9.
Anh ta biết phân thân à?
Thời gian không đợi người, phản ứng của tôi hơn chậm lại một chút, Trần Cường đã nhào tới.
"Cứu với! Có người đang cố giê't tôi!"
Giọng nói the thé của anh ta tựa như đến từ địa ngục.
Tôi vô thức giơ tạ tay lên đập.
Có thể quá mức vội vàng, lần đầu tiên không đập trúng.
Cả cơ thể anh ta áp sát vào tôi.
Nếu bị anh ta đè xuống đất, hôm nay tôi chắc chắm sẽ chê't.
"Đi chê't đi!"
Tôi lại giơ quả tạ lên và đánh mạnh vào đầu anh ta.
Kết quả dùng sức quá mạnh, quả tạ trượt khỏi tay, sượt qua đầu Trần Cường rồi bay tới cửa phòng đối diện.
"Uỳnh."
Đèn hành lang bật sáng, khuôn mặt của Trần Cường hiện ra trước mặt tôi.
Trông anh ta chẳng còn hình dạng con người.
Khuôn mặt hung dữ đầy máu, một mùi hôi thối bốc ra từ cái miệng há rộng.
"Cút đi!"
Tôi dùng hết toàn lực, đẩy Trần Cường ra khỏi người tôi.
Vừa lăn vừa bò chạy về phía cầu thang bên cạnh, lao thẳng không thèm ngoái đầu lại.
Phía sau, là tiếng mở cửa.
Cùng với tiếng 303 Vương hét lên kinh ngạc.
"Chuyện gì vậy! Mày là... Trần Cường! Mày định làm gì vậy? A…"
Những tiếng la hét như những bóng ma lảng vảng, đuổi theo tôi lên trên.
Chờ tôi chạy lên sân thượng, cả tòa nhà, lại khôi phục yên tĩnh.
303 Vương, có lẽ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đi đến bên góc tường, tôi quỳ xuống đất chống đỡ, một lúc lâu sau cũng không ổn định được lại hơi thở.
Thời gian không còn nhiều, phải lập tức báo cảnh sát.
Vừa thò tay vào túi, điện thoại giống như động cơ không ngừng rung lên
Tất cả đều là tin nhắn từ 307 Lưu
[Cậu đang ở đâu?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!