Chương 29: (Vô Đề)

7.

Trần Cường.

Ngoài cửa đúng là Trần Cường!

Không phải anh ta đã chê't rồi sao? Tại sao lại xuất hiện bên ngoài cửa phòng của tôi?

Tôi sợ đến mức không dám phát ra âm thanh.

Đúng lúc này, đèn hành lang vụt tắt.

Trước mắt chợt tối sầm, hai chiếc giày dưới chân cửa cũng biến mất trong bóng tối.

Anh ta vẫn còn đó chứ?

Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, định soi đèn dưới cửa nhưng lại vô tình trượt nó vào ứng dụng trò chuyện.

Vừa vặn mở nhật ký trò chuyện của tôi và Trần Cường.

Tin nhắn thứ hai đếm ngược từ cuối lên là tin nhắn tôi gửi.

Thời gian là bảy ngày trước.

[Nếu trong vòng một tuần tôi không thấy tiền, đừng trách tôi không nể tình cũ.]

Tôi nhắn như vậy, đều do Trần Cường nói chuyện không giữ lời.

Cách đây một năm trước, khi tôi vừa nhận được trợ cấp cho sinh viên nghèo, anh ta tìm tôi hỏi vay tiền.

Tôi từ chối nhưng anh ta nhất quyết đòi mượn, thậm chí còn dọa "tiết lộ tôi là sinh viên nghèo".

Nghèo khổ, nhục nhã, tôi không muốn bị người ta biết đến.

Rơi vào đường cùng, tôi cho Trần Cường, anh ta cũng cam đoan một tháng sau sẽ trả lại.

Nhưng một tháng sau, anh ta không những không trả lại mà còn lấy lý do tương tự để lấy đi một nghìn tệ khác của tôi.

Trong một năm này, Trần Cường "vay" một sinh viên nghèo như tôi hơn năm nghìn tệ.

Hơn năm nghìn tệ, đủ trang trải chi phí sinh hoạt của tôi trong một năm!

Một năm qua, tôi luôn phải đi vay tiền để sống qua ngày, làm thêm hè cũng chính là vì để lấp khoản nợ này.

Đó là lý do tại sao tôi đưa ra tối hậu thư vào bảy ngày trước.

Tôi cũng không tính làm gì căng hết, chỉ là chuẩn bị tốt để bị mọi người biết tôi là sinh viên nghèo, sau đó đem hành động của Trần Cường báo cáo lên trường học mà thôi.

Tin nhắn cuối cùng là câu trả lời của Trần Cường bảy ngày trước.

"Không phải chỉ là mấy ngàn đồng thôi sao? Trong vòng bảy ngày, tao sẽ kiếm được một khoản tiền nhỏ. Mày cứ chờ đi, thằng nghèo hèn."

Bảy ngày... hôm nay không phải là ngày cuối cùng sao?

Đại ca, nếu anh nói thật lòng thì đáng lẽ anh nên trả lại tiền cho tôi từ sớm rồi.

Chứ không phải như bây giờ, biến thành quỷ chạy đến cửa phòng hù dọa tôi!

Tôi không dám lên tiếng, đành phải gõ chữ trên điện thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!