Chương 20: (Vô Đề)

2.

Sau khi nôn mửa, tôi ngồi trong nhà vệ sinh, nghĩ về những gì vừa xảy ra.

Ngoài cửa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng "cạch, cạch, cạch".

Đó là tiếng Lục Minh đang gặm xương.

Chỉ nghe tiếng thôi đã thấy muốn ói rồi.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được trên đời này lại tồn tại một con quái vật như vậy.

Rõ ràng không khác gì người thường nhưng có thể tùy ý kéo dài thân thể, hơn nữa còn thích ăn thịt người.

Đợi đã.

Quái vật?

Quái vật ăn thịt người?

Đó không phải là chính xác những gì được đề cập trong các quy tắc sao?

Quái vật sẽ ăn thịt tất cả mọi người xung quanh chúng!

Thì ra con quái vật này ám chỉ Lục Minh.

Những người xung quanh?

Chẳng lẽ là... tôi?

Tôi toát mồ hôi lạnh, bị choáng váng bởi chính suy nghĩ của mình.

Không sao, miễn là tôi không chống lại Lục Minh khi anh ấy mặc quần áo màu đỏ.

Sẽ ổn thôi.

Tôi tự an ủi mình.

Lúc này, tôi đã hiểu hầu hết các quy tắc dưới gầm giường.

Phải tin vào các quy tắc hơn.

Bất kể ai là người viết ra các quy tắc, tóm lại, người đó đã đúng —

Tôi phải chạy trốn.

"Cộc cộc" là tiếng Lục Minh gõ cửa nhà vệ sinh.

"Tiêu Tiêu, em không sao chứ?" Lục Minh đã ăn uống no nê, thậm chí giọng nói còn lộ ra vẻ thỏa mãn.

Tôi vội đáp: "Em không sao, chỉ thấy bụng hơi khó chịu, anh đi trước đi."

"Hì hì..." Lục Minh cười quái dị.

Hỏng rồi, tôi nói sai rồi!

Quả nhiên, giọng nói của Lục Minh không giấu được vẻ kích động: "Dạ dày khó chịu là do ăn uống không đầy đủ, chi bằng em ra ngoài ăn thêm chút đi?"

Lục Minh dò hỏi nhưng lại dùng giọng điệu ra lệnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!