Chương 7: (Vô Đề)

Tôi đã ở nhà Tiểu Nhu được năm ngày, ngoài hôm đầu tiên gọi điện thông báo cho bố tôi đang ở đâu, thì không còn liên lạc gì nữa.

Mấy hôm trước, Tiểu Nhu còn khăng khăng đòi ở nhà cùng tôi, nói công việc của mình rất tự do, đi sớm về muộn chỉ để ở cạnh tôi, sau đó tôi nói với cô ấy, thực ra ở một mình tôi còn thoải mái hơn, cô ấy mắng tôi là đồ không lương tâm, rồi bắt đầu quay về thói quen hằng ngày của cô ấy.

Sớm đã quen với việc không bị làm phiền, quen với việc khi chán ngấy với việc ở nhà sẽ ra ngoài dạo loanh quanh.

Trước đây Cố Đồng cũng không chịu được, sống chung một khoảng thời gian với nhau, mỗi ngày em ấy đều kéo tôi đi dạo phố, thậm chí còn đi bộ hết nửa vòng thành phố sau khi ăn cơm xong.

Cho đến một ngày tôi về nhà mệt đến nỗi lăn quay ra ngủ, không làm được việc gì, em ấy mới chịu buông tha.

Cố Đồng vẫn...

Cố Đồng, tại sao tôi lại nhớ tới em ấy rồi.

Vỗ vỗ đầu, tôi tắt ipad đi.

Có vẻ năm ngày là giới hạn của tôi rồi, lúc này tôi vô cùng nhớ tới không khí bên ngoài.

Tút tát một chút, tôi cầm ví rời khỏi nhà, nhưng đóng cửa rồi tôi mới nhớ ra, mình không có chìa khóa nhà của Tiểu Nhu, lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn, nhưng nghĩ lại, lại cất điện thoại đi.

Mới mấy hôm không ra đường, không khí đón tết càng ngày càng rộn ràng, trên đường là cảnh con cái đang cùng bố mẹ mua quần áo, tôi đến một tiệm khá vắng khách, được nhân viên ở đó giới thiệu, tôi chọn mua một bộ đồ nam và một bộ đồ nữ.

Khi trở về thì trời đã tối, tôi rút điện thoại ra xem giờ, tiện xem có ai gọi nhỡ hay không.

Từ lúc ra khỏi cửa đến giờ, tỉ mỉ tính toán mới được một tiếng rưỡi, mà tôi mất nửa tiếp trên xe bus, nửa tiếng trong tiệm quần áo.

Nửa tiếng còn lại dành để đi bộ.

Gay go nhất là, tôi lại cảm thấy đi cả ngày như vậy, thật là mệt chết người.

Càng gay go hơn chính là, Tiểu Nhu vẫn chưa về nhà.

Người ra nói, một khi đã đen đủi, làm chuyện gì cũng đen đủi, tôi cảm thấy bây giờ mình thật sự rất đen đủi.

Bởi vì tôi nhớ Cố Đồng.

Rất nhớ em ấy.

Loại nhớ nhung này thường xuất hiện trong vài tháng đầu khi tôi đi nước ngoài, sau đó có đỡ hơn, càng ngày càng đỡ hơn, đến mức tôi có dũng khí để về nước.

Nhưng không ngờ mới có mấy ngày, mới vài lần gặp mặt, công sức trước đây đều trở thành công cốc.

Tôi muốn em ấy ở bên cạnh cho tôi dựa vào, muốn nghe giọng em ấy, nói gì cũng được, mắng chửi tôi cũng được.

Giao điểm giữa tôi và em ấy không dài, tuy em ấy và mẹ chuyển tới tầng trên nhà tôi từ khi chúng tôi còn học tiểu học, nhưng khi đó chúng tôi không qua lại, tôi luôn ghét em ấy, sự ghét bỏ ấy khiến tôi luôn lảng tránh em, từ tiểu học cho tới cấp hai.

Sau đó vì sao lại liên lạc, tôi gãi gãi đầu, không nhớ rõ nữa.

Nếu nói cụ thể thì sau trận đánh nhau năm cấp ba, có vài chuyện khiến chúng tôi chạm mặt, nhưng theo kiểu nước sông không phạm nước giếng, không có khả năng thân thiết.

Chỉ nhớ rằng, có một khoảng thời gian, em ấy liên tục xuất hiện quanh tôi.

Tôi thở dài, đột nghiên nghe thấy âm thanh của Tiểu Nhu.

"Hi, mình về rồi."

Vừa bước ra khỏi thang máy, cô ấy đã tiến về phía tôi, bước chân vội vã, bước tới trước mặt tôi, tôi nhìn thấy cô ấy lấy chìa khóaa ra, cúi đầu cười cười nhìn tôi.

Tôi ngẩng lên, tò mò hỏi: "Sao thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!