Chương 49: (Vô Đề)

Lúc ăn cơm, cơn giận của Cố Đồng đã hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, tay cầm điện thoại vui vẻ lướt Weibo, lúc lướt tới tin gì mới mẻ thú vị còn nhích tới chia sẻ với tôi.

Tôi lọc xương cá, bỏ thịt vào bát của em ấy.

Lúc Cố Đồng lướt Weibo, nhất định phải lướt hết một lượt, khi ấy, em ấy một tay cầm đũa, một tay cầm điện thoại ăn cơm.

Cũng dễ hiểu được, vì sao tốc độ ăn của em ấy ngày càng chậm chạp.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Tôi mở miệng hỏi em ấy.

Em ấy nghe xong, dùng ngón tay cái lướt lên xem thời gian trên thanh công cụ, rồi trả lời tôi: "Mồng 6." Nói xong quay đầu nhìn tôi: "Sao thế?"

Tôi lắc đầu: "Không sao."

Tôi múc thêm canh, đặt sang một bên cho em ấy: "Công việc lần này của em đến bao giờ thì kết thúc."

"Sắp rồi, chắc ngày mai." Em ấy nhún vai: "Những chuyện còn lại không cần em có mặt, nên công việc của em kết thúc sớm hơn so với bọn họ."

Tôi gật đầu.

Em ấy lướt hết một vòng weibo liền bỏ điện thoại xuống, tôi đã ăn xong, yên lặng ngồi nhìn em ấy lặng lẽ ăn nốt nửa bát cơm.

Gần đây chúng tôi hình thành một loại phân công, tôi nấu cơm em ấy rửa bát, buổi tối cũng không ngoại lệ, ăn cơm xong, em ấy ngoan ngoãn thu dọn bát đũa đi rửa.

Có thể để nhanh chóng hoàn thành công việc, rửa bát xong, em ấy liền vào thư phòng đóng chặt cửa, hết cả một buổi tối, đợi đến lúc tôi sắp ngủ em ấy mới đi ra, nhưng chỉ cho tôi một cái hôn chúc ngủ ngon, rồi lại vào thư phòng.

Ngày hôm sau tỉnh lại, không có em ấy ở cạnh, tôi đánh răng rửa mặt xong liền mở cửa thư phòng, quả nhiên nhìn thấy em ấy ngủ trên chiếc giường đơn cạnh bàn, trùm chăn kín đầu, chỉ lộ ra một khe để hô hấp.

Tôi ngồi xổm xuống, cẩn thận kéo chăn xuống lộ ra mắt em ấy.

Bởi động tác này, khiến ánh nắng ngoài cửa chiếu lên mắt em ấy, tôi nhìn em ấy khẽ cau mày, sau đó mở to mắt.

Đầu tiên nhìn tôi, sau đó lại kéo chăn trùm kín đầu, yên lặng mấy giây, sau đó hô hấp không thuận nên chống tay tạo một khoảng cho mặt và chăn.

Tôi cười cười, nhỏ tiếng hỏi: "Tối qua mấy giờ ngủ?"

Em ấy ưm ưm mấy tiếng: "Không nhớ."

Không làm phiền em ấy nữa, tôi vỗ vỗ mông đang cuộn tròn trong chăn của em ấy, nhỏ tiếng nói 'tôi đi làm đây', sau đó rời khỏi thư phòng. Những ngày hè nóng nực, cũng khiến người ta lười nhác, cả một ngày, tuy công việc đã kết thúc, nhưng nghĩ lại lại không thể nhớ được bản thân đã làm gì.

Về nhà giống như mọi hôm, nhưng Cố Đồng lại không ở nhà.

Mấy phút trước, nhận được tin nhắn wechat của em ấy, em ấy nói với tôi công việc hôm nay sẽ hoàn thành, hình như bây giờ đang trên đường về nhà.

Buổi tối có chút lười nhác, không muốn nấu cơm, ngồi ngoài phòng khách nghịch điện thoại một lúc, liền nghe thấy ngoài cửa truyền tới âm thanh.

Tôi quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Cố Đồng mặt mày hớn hở bước vào nhà, dường như buông bỏ được mọi chuyện, cả con người lại rất có tinh thần, em ấy thay giày xong, đi thẳng một mạch tới chỗ tôi, cầm cốc nước tôi vừa uống, ngửa đầu uống cạn.

"Em xin nghỉ phép rồi." Nói xong em ấy hất tóc ra sau.

Tôi như bị em ấy lây truyền, cũng vui vẻ, rót thêm nước vào cốc rồi hỏi: "Nghỉ bao lâu?"

"Mười ngày." Em ấy đáp.

Tôi ngạc nhiên: "Lâu vậy sao."

Em ấy nhún vai nhìn tôi: "Bận đến tối mắt tối mũi." Nói xong em ấy ngồi xổm trước mặt tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ lên mặt mình: "Chị nhìn vành mắt thâm đen của em đi."

Tôi cười: "Biết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!