Một câu "cái gì cơ" của Cố Đồng lấn át cả tiếng ti vi.
Tôi quay đầu nhìn em ấy.
Lúc này, em ấy đang mặc một chiếc váy ngủ màu đen, đang dựa vào tôi nên khi đột ngột đứng lên khiến dây áo bên trái trượt xuống, hờ hững lộ ra bờ vai, tóc tai hơi rối loạn, cả mặt, vành tai, còn cả vết trên vai bị tôi đè ban nãy, nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
Tôi biết lúc này không phải là lúc để thưởng thức em ấy, nhưng những lọn tóc mái bị quăn lên làm tôi không nhịn nổi muốn khen em ấy dễ thương.
Cả mặt em ấy nghi ngờ không tin: "Một mình chị đi gặp Ưng Thù? Bạn gái cũ của chị?"
Tôi nhún vai: "Đúng vậy."
Em ấy lặp lại từng chữ của tôi: "Đúng, vậy?"
Tôi cười cười: "Chỉ ăn bữa cơm thôi mà."
Em ấy cười lạnh: "Chà."
Em ấy khẽ ngẩng đầu, hai tay khoanh trước ngực nhìn tôi nói: "Thế nên ban nãy em gọi điện cho chị là lúc chị cùng chị ta đi ăn sao?"
Tôi gật đầu: "Ừ."
Em ấy mím môi cau mày nhìn tôi.
Tôi khẽ cười, nhàn nhã ngồi trên sô
-pha, đưa tay ra muốn ôm em ấy, nhưng lại bị em ấy tránh đi, tôi dịu giọng nói: "Tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại chị ấy, rất đột ngột, thực ra bữa cơm hôm nay cũng rất miễn cưỡng, chúng tôi cũng rất lúng túng, lần sau nhất định sẽ đưa em đi cùng." Nói xong tôi thử ôm lấy em ấy, nhưng vẫn bị em ấy tránh đi, tôi thở dài trong lòng, tiếp tục nói: "Nhưng tôi nghĩ, sẽ không có lần sau nữa, cuộc gặp hôm nay chỉ như những người bạn cũ gặp lại, sau này cũng không nhất thiết phải gặp nhau."
Em ấy vẫn hừ một tiếng, giọng điệu không vui: "Cái này gọi là thú tội để hưởng khoan hồng sao?"
Tôi gật đầu: "Cứ coi là thế đi."
Nói xong tôi lại nói: "Nhưng tôi cũng không cảm thấy mình sai." Tôi nhìn em ấy hỏi: "Tôi đã làm gì sai chứ?"
Em ấy: "Chị..."
Tôi ngắt lời em ấy nói: "Với tôi, Ưng Thù là một người bạn, bạn bè nhiều năm không gặp nhau, ăn chung một bữa cơm là chuyện rất chính đáng." Tôi cười cười: "Đương nhiên, chị ấy thực sự là bạn gái cũ của tôi, nên vừa về nhà tôi đã nói cho em biết, nếu em cảm thấy chuyện này đáng để tức giận, nhưng điều kiện tiên quyết phải là tôi và chị ấy còn dây dưa không dứt, tôi vẫn còn tình cảm với chị ấy, nhưng sự thật là không có, nên chuyện này không cần thiết phải tức giận."
Tôi nói xong nắm lấy tay em ấy.
Em ấy nhìn tôi, cắn răng thốt ra bốn chữ: "Ông nội nhà chị."
Em ấy nửa ngồi nửa quỳ đưa tay sờ mặt tôi: "Có ai dỗ người yêu như chị không?"
Tình cảm của chúng tôi, thực ra Cố Đồng luôn tin tưởng tôi, em ấy biết tôi sẽ không rung động, hơn nữa em ấy cũng rất tự tin, em ấy cảm thấy những người xung quanh tôi không bằng em ấy.
Nhưng em ấy lại rất hay ghen, hễ có ai đó có một vài hành động thân mật với tôi, em ấy sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ làm ra một vài hành động, thốt ra một vài lời để chống chế tôi.
Tôi lấy tay em ấy trên mặt mình xuống, cười với em ấy, nắm lấy tay em ấy, khẽ hôn lên lưng bàn tay em ấy, vỗ vỗ lên đầu em ấy giống như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Được rồi, không giỡn nữa."
Em ấy ừ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xem ti vi, tôi hỏi em ấy có đói không, giọng điệu khó chịu nói không đói, cũng không thèm để ý đến tôi.
Tôi biết em ấy còn để tâm chuyện tôi và Ưng Thù gặp riêng nhau, cũng không khó để hiểu, nếu một ngày nào đó em ấy về nhà đột nhiên nói với tôi, em ấy và Ngô Xuyến gặp mặt riêng, tôi cũng cảm thấy khó chịu.
Qua nửa tập phim, thái độ em ấy cũng dịu dàng trở lại, nhẹ nhàng nhích qua, kéo lấy tay tôi, dựa vào vai tôi, tôi thuận thế nắm lấy tay em ấy, mười ngón tay đan vào nhau.
Bình yên bên nhau xem nốt nửa tập phim còn lại, đến đoạn quảng cáo, em ấy đột nhiên hỏi: "Chị với Ưng Thù yêu nhau vào tháng 9 năm kia à?"
Tôi nhỏ giọng phát ra tiếng ừ, nghĩ rất lâu: "Hình như thế, sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!