Chương 39: (Vô Đề)

Vốn là được mời khách, nên khó tránh việc mọi người đúng giờ hơn, mới 7 giờ, phòng tiệc đã chật kín người.

Lúc trước Cố Đồng cũng nói, công ty em ấy thỉnh thoảng có hợp tác với người trong giới giải trí, không biết có phải vì chút nguyên nhân có liên quan này hay không mà khiến cho tôi cảm thấy đồng nghiệp của em ấy rất có tính giải trí, cũng rất bát quái.

Mới ăn được vài phút, Tiểu Trần ngồi phía đối diện đã nhắc tới nhóm nhạc mới ra mắt gần đây mà đã một bước thành tiên.

Dường như Cố Đồng cũng rất hiểu biết về lĩnh vực này, bàn ăn như thể là vùng đất tập hợp chuyện bát quái, câu chuyện được mọi người bàn tán tới chi tiết vụn vặt cũng không bỏ sót.

Chỉ có tôi vẫn cúi đầu lặng lẽ lên Baidu* tra xem người họ đang nói tới là ai, thậm chí có lúc tôi còn không theo được tiết tấu của câu chuyện.

(*Baidu: Trang tìm kiếm thông tin, được ví như Google của Trung Quốc)

"Bộ dạng nhìn cũng được." Tiểu Trần gắp thêm miếng thịt bỏ vào miệng: "Là kiểu các đại gia thích, hợp mắt họ, cậu xem cậu này gia thế không có, ca hát hay kĩ năng giải trí thì bình bình, nếu không có đại gia họ Tạ, chắc bây giờ cậu ta còn đang loay hoay với mấy cái vai phụ trong phim truyền hình."

Tiểu Lưu nhướng mày: "Nhưng tính cách khá ổn, lần trước hoạt động tôi tham gia cậu ta cũng góp mặt, rất lễ phép với mọi người."

Tiểu Trần ha một tiếng: "Mới lăn lộn giới giải trí, không lễ phép mà được à?"

Cố Đồng cười cười: "Cậu ta với tôi chưa tiếp xúc bao giờ nên cũng không biết, nhưng Trần Lâm, xem ra cậu có thành kiến rất sâu với cậu ta."

Tiểu Trần nghe xong chẹp mấy tiếng: "Thì là..." Cô ấy cười cười: "Nhóm của cậu ta không cần tôi, tóm lại tôi vẫn cảm thấy đồ của mình tốt hơn đồ của ai đó." Tiểu Trần móc mỉa.

Tiểu Lưu bật cười: "Được rồi, có chuyện ấy thôi mà cứ nhắc mãi."

Câu chuyện cũng kết thúc ở đây, họ tiếp tục nói đến chủ đề khác, gần một tiếng đồng hồ, nhưng không có dấu hiệu dừng lại.

Chẳng trách Cố Đồng có nói với tôi về buổi tiệc của em ấy rằng, bữa ăn kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, không uống rượu, không hát hò, chỉ ăn và ăn.

Bây giờ thì tôi đã hiểu.

Trên tay họ không hoàn toàn là đồ ăn, đa phần là thứ để phối hợp với câu chuyện của họ, góp thêm phần vui vẻ.

Chắc có lẽ do vậy mà khiến tôi ăn rất nhiều trong tiệc tối nay.

Tôi bỏ miếng thịt được gói cẩn thận vào bát Cố Đồng, vừa rút tay về mới phát hiện Tiểu Lưu ngồi đối diện đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi tò mò hỏi: "Sao thế?"

Anh chàng không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi mà quay sang hỏi Cố Đồng: "Chị cậu hay em cậu có bạn trai chưa?"

Cố Đồng ngẩng đầu, làm tư thế khoa trương ôm lấy tôi: "Muốn gì hả?"

Tiểu Lưu cười cười: "Hỏi thôi mà."

Cố Đồng nói: "Có rồi."

Tiểu Lưu lắc đầu hoài nghi: "Thật hay giả đấy." Anh chàng trực tiếp nhìn tôi, thẳng thắn nói: "Cố Ninh phải không, tôi vừa thấy em đã bị trúng tiếng sét ái tình, em có thể suy nghĩ về tôi chút không?"

Tôi phì một tiếng, khiến đồ uống trong miệng phụt ra.

Cố Đồng rất không khách khí ném mấy cọng rau sống trước mặt vào người Tiểu Lưu: "Nghe không hiểu tiếng người hả, chị ấy có người yêu rồi." Em ấy giữ lấy vai tôi: "Là tôi đó."

Tôi phối hợp gật đầu: "Đúng vậy."

Tiểu Lưu xua tay: "Được rồi, được rồi, đừng đùa nữa."

Anh chàng vừa nói xong được hai giây lại cười cười nhìn tôi: "Nhưng tôi nói thật đấy, tôi có nhà có xe, không sống cùng cha mẹ, hình thức cũng không tệ..."

Cố Đồng lại ném cho anh chàng thêm hai cọng rau sống: "Cút đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!