Thời tiết rất ổn để đi dự tiệc, trước đó một tiếng đồng hồ Cố Đồng đã bắt đầu giúp tôi phối quần áo, đợi đến khi tôi mặc xong lại lập tức đẩy tôi đến trước bàn trang điểm.
Tôi cười khổ: "Có cần long trọng thế này không? Tôi nhớ chỉ đi ăn thịt nướng thôi mà."
Cố Đồng nhìn tôi, không có thời gian giải thích liền cầm hộp sữa dưỡng trắng trên bàn, trực tiếp thoa lên mặt tôi.
"Ngươi không hiểu." Em ấy học kiểu cách nương nương trong phim hậu cung: "Mấy tên tiện nhân kia chắc chắc sẽ trang điểm tới mức câu hoa dẫn điệp, kiểu cách ăn mặc hay cách trang điểm của nhà ngươi tất nhiên cũng sẽ bị người ta đem ra so sánh." Nói xong em ấy lại xoa thêm một lớp kem dưỡng lên mặt tôi.
Tôi nhắm mắt cười cười: "Những lời này giống như là phân cảnh trong tiểu thuyết tranh đoạt tổng tài ấy."
Em ấy cũng cười, tôi mở mắt ra nhìn em ấy, em ấy tỏ ý bảo tôi nhắm mắt lại, nên tôi lại nhắm mắt.
Em ấy khôi phục giọng điệu bình thường: "Lễ nghi xã hội đều như thế, đương nhiên là có thể đẹp đến cỡ nào thì cứ thế mà xinh đẹp, hơn nữa hôm nay chị còn là người nhà của em."
Tôi đáp: "Có hôm nào tôi không phải là người nhà của em à?"
Đôi tay đang lau mặt cho đôi đột nhiên buông xuống, tôi đang định mở mắt quan sát thì em ấy nhanh như chớp hôn lên mặt tôi, hôn xong hắt xì mấy cái.
Tôi cười: "Ăn phấn ngon không?"
Em ấy trả lời: "Không ngon bằng phần thân dưới của chị."
Tôi: "..."
Được rồi được rồi.
Tuy quá trình có chút vất vả, nhưng dẫu sao Cố Đồng cũng coi như lành nghề, trong bốn chục phút nhanh chóng hoàn thành tất cả mọi việc, không nhanh không chậm xuống nhà, không vội không vàng lên xe, lúc ấy mới phát hiện, bây giờ tới bữa tiệc lúc 7 giờ còn tới nửa tiếng nữa.
Tôi thắt dây an toàn cẩn thận, không vui không buồn nói: "Tiệc của công ty đừng đến muộn."
Em ấy quay đầu nhìn tôi, cười thành tiếng.
"Thật hả?" Em ấy hỏi.
Tôi: "Chứ em nghĩ là giả?"
Em ấy ừ một tiếng, bắt đầu khởi động xe.
"Thói quen này thực ra là do chị chiều hư đấy, trước đây em luôn đúng giờ." Em ấy nhàn nhạt giải thích: "Lúc mới đầu em cứ thấy chị không thích em, nhưng em lại nghĩ, nếu chị không thích em thì tại sao lại ở bên em, lúc nhỏ hay nghĩ ngợi lung tung, thậm chí có lúc vì chuyện này mà không ngủ được."
"Khi đó cảm thấy chị đối xử rất lạnh nhạt với em, không quan tâm em, không phân biệt được sự quan tâm của chị xuất phát từ đáy lòng hay chỉ vì thân phận bạn gái của em."
Tôi quay đầu nhìn em ấy.
Đây là lần đầu tiên em ấy nói với tôi chuyện này, giống như phả ra một làn sương mù, để chúng tôi quay lại thời mới quen nhau.
"Em biết chị không thích em, rất lâu về trước đã không thích em, nên lòng em rất khó chịu, có khoảng thời gian, em cứ cảm thấy chị đang đùa giỡn em." Em ấy nhìn tôi rồi nhún vai.
Bộ dạng nhẹ tựa mây gió của em ấy làm như chuyện này không liên quan tới em ấy, cũng chẳng liên quan gì tới tôi.
Em ấy tiếp tục: "Lúc đó rất vui nhưng cũng sợ, sợ sau này chị sẽ không thích em nữa mà rời bỏ em, cũng sợ rằng dù cho có thích em đi chăng nữa, nhưng ở bên nhau càng lâu sẽ phát hiện Cố Đồng mà chị thích không giống như thực tại mà rời xa em." Em ấy quan sát gương chiếu hậu: "Thậm chí có lúc còn nghĩ, em phải ngoan ngoãn một chút, đứng đắn một chút trước mặt chị hay cứ giống như trước, sau này mới phát hiện, dù em có thế nào chị cũng chẳng quan tâm cho lắm."
Em ấy thở dài: "Thật sự rất mơ hồ."
Xe chậm rãi lăn bánh, gặp đèn đỏ thì dừng lại, em ấy với lấy chiếc gương trên xe, soi soi mặt mình, tiếp tục nói: "Chúng ta thường xuyên cãi nhau, em thường xuyên làm chị tức giận, em cũng chưa từng nghĩ sẽ giảng hòa, ngược lại muốn kích thích để thăm dò chị, phải chăng chị sẽ đòi chia tay em."
Em ấy cất gương đi, nhún vai: "Em cũng không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa, rất ấu trĩ phải không?"
Quả thật rất ấu trĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!