Chương 35: (Vô Đề)

Để tránh một cuộc tranh giành, nhân lúc đi vệ sinh, Cố Đồng đã tiện thể thanh toán hóa đơn.

Bước tới cửa chính nhà hàng, tiễn chị Triệu lên xe, tôi mới thở phào một hơi, Cố Đồng quay đầu lại nhìn tôi, nắm lấy bàn tay tôi hỏi: "Sao thế, trông căng thẳng vậy?"

Tôi làm mặt bất đắc dĩ nhìn em ấy: "Chị Triệu của em rất thích nói chuyện phiếm."

Em ấy cười cười.

Bầu trời khá âm u, chắc sẽ sớm có mưa, sau mấy tiếng sấm, khoảng không rộng lớn bỗng lóe lên một tia sét, tiếp đó lại là một trận sấm vang trời, tất cả hùng hổ trút xuống.

Vì thời tiết nhanh chóng thay đổi khiến bước chân Cố Đồng cũng như vội vã hơn, chân tôi đang mang giày cao gót nên khó lòng theo kịp.

Quả nhiên, vừa vào trong xe, tiếng mưa rào rào liền trút xuống.

Cố Đồng thắt dây an toàn, rồi khởi động xe.

Chưa đến mấy phút, mặt đất hoàn toàn bị nước mưa vùi lấp, một vài người trên đường không kịp tránh mưa, hối hả chạy vào những cửa hàng gần đó.

Xe của chúng tôi không nhanh không chậm lăn bánh trên đường, lúc dừng đèn đỏ, Cố Đồng nhàn nhạt nói: "Chị Triệu vốn như thế, hiện tại không chỉ làm tốt việc ở công ty, còn quen biết rất nhiều người trong làng giải trí." Khuôn mặt mang theo sự tán thưởng: "Quan trọng là chị ấy không để ý tới người mới người cũ, ai cũng đối xử như nhau."

Em ấy thở dài: "Tóm lại là người rất tài giỏi."

Tôi nhỏ tiếng cười.

Em ấy quay đầu nhìn tôi, cười theo tôi, nghi ngờ hỏi: "Cười cái gì?"

Tôi lắc đầu: "Câu chuyện qua mấy phút rồi, giờ em lại nhắc lại, tôi thấy rất có ý vị."

Trước đây em ấy cũng như thế.

Cố Đồng có một thói quen xấu là khi không để tâm đến thứ gì, trí nhớ đặc biệt kém.

Kỉ niệm đáng nhớ nhất chính là một lần tôi đến trường tìm em ấy, em ấy đến bến xe đón tôi, còn tiện tay đưa cho tôi một ly trà.

Em ấy và cô bạn ở cùng phòng cứ chăm chăm vào trò chơi trên điện thoại, lúc nhìn thấy tôi vẫn cúi đầu mải miết chơi, không để tâm nói với tôi, đồ uống trên tay tôi mua ở quán cà phê mới khai trương.

Tôi uống một ngụm, theo lời em ấy, tiện hỏi một câu, mùi vị thế nào.

Lúc đó em ấy đang chơi rất hăng, không trả lời tôi.

Chuyện này sau đó, không có sau đó, mà hôm đó, tôi buồn chán nằm trong phòng ngủ của em ấy, cùng em ấy chơi điện tử cả một buổi chiều.

Tôi của khi đó, thực ra rất không vui, nhưng khi đó lại nghĩ, mỗi lần tôi đến đều chỉ có mấy hoạt động như thế, dạo phố, xem phim, chơi điện tử, chẳng có gì khác biệt.

Thế là cơn giận trong người lại bị tôi lặng lẽ nuốt xuống.

Đến ngày hôm sau, em ấy tiễn tôi về, đến lúc sắp đi qua trạm soát vé, đợi tôi sắp lên xe, em ấy đột nhiên kéo balo của tôi lại.

Tôi quay đầu, nhìn thấy em ấy mơ màng a một tiếng nói: "Là vị chanh." Nói xong còn bổ sung: "Là đồ uống hôm qua chị uống đó."

Tôi dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nhìn em ấy: "Tôi biết rồi."

Sự nóng nảy còn sót lại trong người bị lời giải giải thích của em ấy làm tiêu biến, tâm trạng đột nhiên vui vẻ trở lại, chỉ thấy em ấy lâu như vậy mới có phản xạ, quả là rất đáng yêu.

Thế là tôi đưa tay, sờ sờ đầu em ấy, nói với em ấy: "Lần sau tôi đến, không được chơi điện tử nữa."

Em ấy ngẩn người, sau đó cười với tôi: "Ừ."

Sau đó, quả thật em ấy không chơi điện tử nữa, xóa hết tất cả trò chơi trên điện thoại, sau đó cố ý gọi điện thoại cho tôi, bày tỏ thành ý của em ấy, nhưng thành ý này có nổi ba phút nhiệt tình như niềm yêu thích của em ấy với mấy trò điện tử kia, tôi cũng không biết nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!