Chương 21: (Vô Đề)

Vừa ăn cơm xong thì Cố Đồng nhận được điện thoại từ công ty rồi rời đi.

Trong nhà chỉ còn lại mình tôi, nhưng may sao Cố Đồng đi không bao lâu tôi liền ngủ, ôm chiếc gối ôm thật to trên giường em ấy mà ngủ mất.

Giấc ngủ này của tôi kéo dài nhưng có tỉnh lại mấy lần, nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại nghĩ nên rời giường, nhưng cơn buồn ngủ lại chiếm trọn lấy đại não, nên tất nhiên tôi chọn tiếp tục ngủ như chết rồi.

Sau khi Cố Đồng về, còn vào phòng nói với tôi mấy câu, tôi đáp lại vài tiếng rồi lại tiếp tục ngủ.

Lúc tôi tỉnh hẳn đã là 7 giờ tối, mở to mắt lắng nghe tiếng Tiểu Nhu từ ngoài cửa truyền tới.

Cửa phòng không đóng, tôi nhìn ánh sáng bên ngoài lọt vào phòng bởi khe cửa khoảng chừng năm xen

-ti

-mét, lại thấy có chút buồn cười, không ngờ Cố Đồng vẫn giữ thói quen này.

Khi chúng tôi còn bên nhau, có hôm Cố Đồng đọc được tin tức, nội dung đại khái là, có một cô gái đang nghỉ trưa trong phòng đột nhiên phát bệnh kêu cứu, nhưng mọi người ngoài phòng khách không ai nghe thấy, sau khi phát hiện đưa đến bệnh viện thì đã vô phương cứu chữa.

Cố Đồng đọc tin xong lập tức gọi điện thoại cho tôi, thở dài nói hiệu quả cách âm trong nhà có tốt cũng không phải là chuyện tốt lành gì, từ hôm đó trở đi, mỗi khi tôi ngủ trong phòng một mình, em ấy sẽ để cửa hở khe.

Hai người họ hình như đang nói chuyện gì đó rất thú vị, khi tôi ra khỏi phòng, Tiểu Nhu đang ngồi vừa cắn hạt dưa, vừa cười tới trời nghiêng đất ngả, không giữ lại chút hình tượng nữ thần nào.

Vừa đúng lúc Cố Đồng đưa ánh mắt về phía tôi, ý cười vẫn còn đọng trên môi, nói: "Tỉnh rồi à!"

Tiểu Nhu quay đầu nhìn tôi, vẫn tách vỏ hạt dưa: "Cố đại tiểu thư thân mến, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi."

Giọng điệu không nhanh không chậm của cậu ấy: "Cố nhị tiểu thư đây muốn chờ cậu tỉnh mới ăn cơm, mà lại không cho mình gọi cậu dậy nữa chứ."

Tôi nhàn nhạt ồ một tiếng, sửa sang lại mái tóc vừa rồi bị rối khi ngủ, lười biếng nhìn Tiểu Nhu: "Nhưng mà mình bị tiếng cười ồn ào của cậu làm tỉnh mất rồi."

Tiểu Nhu ái chà chà cười: "Đừng có nói thế chứ, mình sẽ bị đánh chết mất."

Tiểu Nhu nhíu mày quay đầu ném cho Cố Đồng một cái liếc, nhưng đầu mới quay được nửa đã bị ngón trỏ của Cố Đồng đẩy lại.

Cô ấy "ái chà" một tiếng.

Hôm qua vừa nói cùng nhau ăn một bữa, nên hôm nay vừa tan làm, Cố Đồng đã tiện đường đón Tiểu Nhu qua đây, trước đây ba người chúng tôi thường xuyên cùng nhau ăn cơm, dạo phố, nhưng ba năm qua lại vắng mặt tôi, dù đột ngột thế này nhưng lại không có chút cảm giác xa lạ ngượng ngùng nào.

Mà ba con người này, một người cố gắng không cho phép ngượng ngùng, một người cố gắng không để ngượng ngùng, một người hoàn toàn quen thuộc không chút ngượng ngùng.

Tắm rửa rồi thay quần áo, chuẩn bị rời khỏi, nhưng không biết hai người họ giấu hồ lô gì trong túi*, đột nhiên kéo lấy không cho tôi đi, còn cưỡng ép bắt tôi ngồi trên sàn phòng khách.

(*giấu hồ lô gì trong túi: ra vẻ bí mật)

Sau khi hai người nhìn tôi thì Cố Đồng quay về phòng.

Tôi đề phòng nhìn Tiểu Nhu: "Làm gì vậy?"

Tiểu Nhu hi hi: "Bạn thân mến, bình thường cậu có trang điểm không?"

Tôi lắc đầu: "Không, làm sao thế?"

Tiểu Nhu cười cười: "Cố Ninh, chúng mình bắt buộc phải tút tát lại cho cậu, cậu xinh đẹp như vậy, không thể để phí của trời cho thế này."

Đại khái tôi cũng hiểu, cậu ấy đang nịnh hót...

Tôi bất đắc dĩ: "Hai người muốn trang điểm cho mình sao?"

Tiểu Nhu giơ ngón tay cái, Cố Đồng cũng đã mang đồ trang điểm của mình từ trong phòng ra, ngồi xuống cạnh tôi: "Đừng sợ, trang điểm chút thôi mà, đồng ý nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!