Chương 10: Âm Dương cân bằng (Hạ)

Ngửa đầu uống cạn sạch ly rượu, nếu không phải hiện tại có Cơ Đông đang ngồi kế bên, Dương Bỉnh Thiên nhất định đã dùng lưỡi liếm luôn những giọt còn lại trong ly rồi.

- Rất hoàn mỹ.

Ngươi nói không sai, mỹ vị không thể dùng nhiều. Mỗi ngày có thể được hưởng thụ một lần như vầy, ta đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Miễn cưỡng làm cho chính mình hồi tỉnh lại từ cảm giác phiêu diêu kia, nhìn lại Cơ Động, số nếp nhăn trên mặt Dương Bỉnh Thiên cũng do hắn cười tươi quá mức mà tăng lên gấp đôi.

- Ngươi không phải đã nói sẽ tiến hành kiểm tra tỷ lệ Âm Dương thuộc tính cho ta hay sao?

Cơ Động nhắc nhở.

- Ah, mải mê quá, ta suýt quên mất.

Dương Bỉnh Thiên có chút ngượng ngùng cười hắc hắc. Cổ tay hắn rung lên, một cái vòng bảo thạch màu đỏ trên cổ tay hắn đột nhiên phát ra quang mang sáng chói, một khúc côn dài nhỏ, trong suốt đã xuất hiện trên tay hắn.

Cây côn dài khoảng một thước, nhìn qua giống như là do thủy tinh chế tạo thành, trên thân côn có khắc một cái rãnh nhỏ, ở hai đầu rãnh, có hai khối cầu nhỏ, một cái màu đỏ, một cái màu xanh lam.

- Lại đây, tay trái cầm đầu màu xanh, tay phải cầm đầu màu đỏ. Toàn thân thả lỏng.

Dương Bỉnh Thiên cầm tại vị trí giữa khúc côn thủy tinh, đưa đến trước mặt Cơ Động.

Cơ Động làm theo lời hắn nói, Dương Bỉnh Thiên đặt tay phải hắn lên trán Cơ Động, một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng nhất thời từ trên tay Dương Bỉnh Thiên truyền vào trong cơ thể Cơ Động. Luồng nhiệt lưu cuồn cuộn kia trong nháy mắt đã dũng mãnh tiến vào trong mỗi ngóc ngách trong cơ thể Cơ Động.

Cảm giác ấm áp lan tràn khắp nơi, làm cho hắn thoải mái không nói nên lời. Mà thanh thủy tinh côn hắn đang nắm trong tay cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa.

Màu xanh lam từ trên viên châu bên tay trái hắn rất nhanh lan tràn ra, mà bên kia, màu đỏ cũng nhanh chóng lan ra, hướng tới vị trí chính giữa khúc côn. Dương Bỉnh Thiên nhìn thấy tốc độ lan tràn của hai loại màu sắc cơ hồ y như nhau, cũng không khỏi nhíu mày lại.

Rất nhanh, hai loại màu sắc đã lan tràn đến khúc giữa của cây côn thủy tinh, hợp lại ngay tại vị trí trung tâm.

- Không thể nào.

Thu hồi cánh tay đặt trên trán Cơ Động, Dương Bỉnh Thiên cúi thấp người xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào vị trí chính giữa của thanh thủy tinh côn, nhìn chằm chằm vào với tụ hợp của hai màu sắc kia, ánh mắt đã hoàn toàn ngây dại.

Cơ Động đem thanh thủy tinh côn trả lại cho hắn:

- Nếu ngươi nghĩ muốn tán dương ta là một thiên tài, ta cũng không ngại đâu.

Hiếm khi chứng kiến được bộ dáng giật mình kinh ngạc như thế của Dương Bỉnh Thiên, Cơ Động không khỏi chọc hắn một câu.

- Thiên tài?

Ngươi thực sự là một thiên tài đó! Nhưng mà, lại là một thiên sinh phế tài (tài năng trời sinh phế vật) mà thôi. Ta đã dạy học nhiều năm như vậy, nhưng cũng chưa từng gặp qua một người nào lại hoàn toàn là phế tài như ngươi vậy.

- Ngươi nói cái gì?

Cơ Động lắp bắp kinh hãi. Tuy rằng hắn biết thân thể này vốn yếu kém, nhưng hắn cũng không tin chính mình lại là một tên phế vật.

Dương Bỉnh Thiên chỉ vào thanh thủy tinh côn nói:

- Ngươi xem này, thân thể ngươi đúng là hỏa thuộc tính rồi. Cái này chính là thứ để kiểm tra tỷ lệ thuộc tính của hỏa thuộc tính, màu xanh đại biểu cho âm hỏa, màu đỏ đại biểu cho dương hỏa. Khi nãy ta nói người là một thiên tài, quả thật không có sai. Âm dương cân bằng, đúng là âm dương cân bằng.

Ta sống hơn sáu mươi năm nay, đây là lần đầu tiên ta gặp được người có Âm Dương thuộc tính hoàn toàn cân bằng như ngươi.

- Âm Dương cân bằng thì có gì không tốt?

Thuộc tính âm dương cân bằng không phải rất tốt đối với thân thể con người hay sao?

Cơ Động có chút nghi hoặc hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!