Chương 39: Chiến thắng

Sau khi lặng lẽ ở trong sơn trang mười ngày, thân thể của Cố Trường Quân chậm rãi khôi phục.

Vì muốn một lưới bắt hết tất cả binh lực của quân địch, Tam Hoàng tử đã thương lượng với Cố Trường Quân khởi xướng tấn công mà không phải chờ đợi thư xin hàng của địch quốc.

Lần này, A Vô lặng lẽ ngồi bên cạnh pha trà cho bọn hắn, một câu cũng không nói.

"A Vô, nàng cảm thấy biện pháp này như thế nào?" Cố Trường Quân đột nhiên hỏi.

Tay của A Vô run lên, thiếu chút nữa làm đổ nước trà lên bàn. Cho dù nàng che giấu rất tốt, nhưng trong mắt vẫn hiện lên sự hoảng loạn, "Hai người thương lượng là tốt rồi, ta không có ý kiến gì. 

Sau một lần thất bại, A Vô cũng không dám xằng bậy lần nữa, việc cầm binh đánh giặc, chỉ cần có sai lầm sẽ có rất nhiều binh lính mất mạng.

Cố Trường Quân cầm lấy bàn tay run rẩy của A Vô, hỏi: "A Vô, nàng không sao chứ?"

"Không sao cả, có thể là mấy ngày nay quá mệt mỏi, các ngươi chậm rãi bàn bạc với nhau, ta đi nghỉ ngơi một chút."

A Vô đi rồi, Tam Hoàng tử nhíu mày, nói: "Ta giống như làm sai chuyện, nếu sớm biết rằng huynh còn sống, ta đã không mang A Vô đến chiến trường."

Cơn ác mộng kia có thể sẽ khiến cho A Vô cả đời đều sống trong áy náy.

Cố Trường Quân thu lại ánh mắt, lạnh lùng nói: "Ba ngày nữa, tiến công!"

Nhưng vào buổi chiều, phó tướng tới báo là địch quốc đưa thư xin hàng, Cố Trường Quân nhận lấy thư xin hàng, trực tiếp ném vào bếp lò, "Kế hoạch tiếp tục!"

Ba ngày sau.

Đại quân tiến công, địch quốc thất bại thảm hại.

Chờ sau khi dọn dẹp chiến trường, Cố Trường Quân sai người tìm kiếm nơi Lâm Vân Hiên trốn, nhưng không thu hoạch được gì.

Tại sơn trang.

A Vô đang ngẩn người, đúng lúc này, cửa sổ đột nhiên thổi tới một trận gió lạnh thấu xương, A Vô ngẩng đầu, chỉ thấy hộ vệ ngã xuống đất, Lâm Vân Hiên đứng ở cách đó không xa, hai mắt nhìn xuống.

A Vô vừa không kinh ngạc cũng không sợ hãi, nàng đứng lên, đi ra ngoài.

Sơn trang này ở trong rừng rậm, Lâm Vân Hiên đã có thể tìm tới, có lẽ là có mưu kế vẹn toàn rồi, nếu không hắn cũng không mạo hiểm mà đến.

Gió gào thét, nhìn người đàn ông đối diện dính đầy máu tươi kia, A Vô cảm thấy thời gian giống như dừng lại.

Năm đó, Lâm Vân Hiên đã nhặt nàng về Lâm gia, nói với nàng: "Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là em gái thứ hai của ta, ta sẽ bảo vệ muội."

Đúng là vì những lời này, nàng bắt đầu cầu mong thân tình, nhưng ai có thể nghĩ được, tất cả đều là giả dối.

Lâm Vân Hiên thời niên thiếu, kẻ phản bội trước mắt giết người như ngoé, từ trước tới giờ nàng chưa từng nhìn thấy chân chính hắn.

"A Vô, ta tới đón muội." Lâm Vân Hiên duỗi tay ra, trong lòng bàn tay đều là máu.

A Vô nhíu mày, "Lâm Vân Hiên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

"Ta chỉ muốn đón muội về nhà!"

Gió rất to, ngay lập tức đã thổi đỏ đôi mắt của A Vô. 

Những lời này tới đã quá muộn rồi.

"Lâm Vân Hiên, ngươi đầu hàng đi."

"A Vô, nếu lúc trước ta không có lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp mang muội rời đi, có phải kết cục của chúng ta sẽ khác không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!