Ngoài cửa sổ, trăng tròn như cái đĩa.
Nhìn Cố Trường Quân nằm ngủ bên cạnh, A Vô nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, nhỏ giọng nói: "Ta tha thứ cho chàng."
Cuộc sống mới ngắn ngủi mấy mươi năm, yêu một người không dễ dàng, việc gì lại phải tra tấn lẫn nhau?
Lúc này, Cố Trường Quân mở mắt ra, trong mắt còn ngái ngủ, nhưng ánh sáng lập loè kia có nghĩa là hắn lúc này vô cùng kích động.
"A Vô, nàng thật sự tha thứ cho ta tư?"
A Vô gật đầu, nói: "Coi như ta lại đánh cuộc một lần."
Năm năm trước, vào đêm thành thân, nàng lấy cuộc sống của mình để đặt cược, kết quả thua thảm hại.
Năm năm sau, nàng tha thứ cho Cố Trường Quân, lại lấy cuộc sống còn lại của mình để đặt cược, kết quả như thế nào nàng cũng không biết, nhưng nàng đồng ý tin Cố Trường Quân một lần nữa.
Nàng đúng là rất ngốc, nhưng trước mặt tình yêu, có ai mà không ngốc chứ?
Cố Trường Quân ôm chặt A Vô, hứa hẹn: "Ta sẽ không để nàng phải thất vọng."
A Vô cười khổ: "Ai mà biết được."
Cố Trường Quân không nói nhiều, cho dù nói nhiều cũng không bằng dùng hành động thực tế để chứng minh.
Trận chiến này đến đột nhiên, đi cũng nhanh chóng. Không đến hai tháng chiến tranh đã kết thúc.
Ngày chiến thắng trở về, Y Nhân và Tiểu Nha đứng chờ ở cửa thành.
Vì không muốn để người khác chú ý, A Vô đến trước.
Khi nhìn thấy A Vô, Tiểu Nha khóc nức nở, Y Nhân cũng đỏ mắt.
"Xin lỗi, là ta quá lỗ mãng, về sau làm việc nhất định sẽ nói trước cho các ngươi."
"A Vô tỉ tỉ, tỉ không sao là tốt rồi…"
Sau khi đoàn tụ, Y Nhân hỏi: "A Vô, tỉ có định về Giang Nam không?"
Lần này, A Vô trả lời ngay, "Khẳng định phải về rồi, Bách Hoa Lâu ở Giang Nam chính là nhà của chúng ta!
Chỉ là nhà của nàng, từ một đã biến thành hai rồi.
Cố Trường Quân vội vàng trở về từ trong cung, phát hiện người đã chạy rồi, chỉ để lại một phong thư.
A Vô hồi Giang Nam.
Tam Hoàng tử tựa như không ngoài ý muốn, ngược lại vui sướng khi người gặp họa nói: "Hoàng huynh, hình như nữ nhân của huynh chạy rồi!"
Cố Trường Quân liếc nhìn hắn một cái rồi nói nói: "Từ giờ trở đi, ta có việc cần làm, việc quân doanh phó thác hoàn toàn cho ngươi."
Tam hoàng tử trợn tròn đôi mắt, "Ta vừa mới trở về, còn chưa xử lý việc của mình đâu, huynh đã giao tất cả sự vụ cho ta à? Huynh…"
Không chờ Tam hoàng tử oán giận xong, Cố Trường Quân đã lên ngựa.
"Ngươi tốt nhất là cầu nguyện ta mau chóng mang A Vô về, nếu không sau này những việc này đều do ngươi quản."
Nói xong, ngựa chạy như bay đi.
Nhìn bụi đất cuồn cuộn, Tam Hoàng tử giật giật khoé miệng: "Đồ trọng sắc khinh đệ, đồ vô nhân tính!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!