Chương 20: Hai năm sau

Sáng sớm hôm sau.

Tiểu Nha quỳ gối trước phần mộ đơn sơ, một đôi mắt to long lanh đầy nước đã sưng đỏ không thôi.

Cách đó không xa, trong lòng A Vô đau đớn, nàng qua đó, nhẹ nhàng xoa đầu của bé gái, nói: "Tiểu Nha ngoan, đừng khóc nữa, sau này muội chính là em gái ruột của ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho muội."

Tiểu Nha xoay người, nhào vào lòng ngực A Vô, khóc lớn.

Lúc này, mặt trời đã mọc, chiếu sáng lên giọt nước cuối cùng trên lá cây.

Nàng nên lên đường thôi, con đường báo thù.

Những kẻ đã nợ nàng đều chờ đấy cho nàng, chờ ngày nàng trở về, nhất định sẽ trả đủ.

Hai năm sau

Giang Nam mưa bụi, nơi tìm hoa hỏi liễu, Bách Hoa Lâu

"Nghe nói dạo này kinh thành bùng nổ ôn dịch, chết không ít người, năm nay thi cử cũng lùi lại, các ngươi còn muốn đi kinh thành ư?" Một nam nhân trung niên dáng vẻ giàu có đang ôm một người con gái thanh lâu, nói với người bên cạnh.

"Khẳng định là không đi rồi, chẳng may lại mất đi tính mạng, không đáng giá!" Người nọ trả lời.

"Thật sự không biết trận ôn dịch này khi nào sẽ qua, nhưng mà có người nói Tam Hoàng tử nhiễm ôn dịch, bị cách ly rồi." Một người thần bí bên cạnh bàn nói.

"Không thể nào…"

Rất nhanh, tiếng nghị luận của mọi người đã át cả tiếng đàn, có thể thấy được mọi người sợ hãi đối với ôn dịch ở kinh thành đến mức nào.

Tầng hai.

Một nam nhân mặc áo đỏ vô cùng xinh đẹp quyến rũ nhìn xuống dưới lầu, dùng một giọng nói trong trẻo nói: "A Vô, tỉ xem, mọi người đều sợ chết."

Phía đối diện, A Vô mặc áo trắng đang nhàm chán mà ghé lên bàn, nói: "Ai mà không sợ chết?"

Khoé mắt của nam nhân kia nhếch lên, trong mắt đều là vẻ phong tình, "Cũng đúng!"

"A Vô tỉ tỉ, tỉ xem này, muội đã trộm được rượu hoa đào do Y Nhân ca ca ủ rồi…"

Tiểu Nha vẻ mặt hưng phấn chạy tới, kết quả khi nhìn thấy Y Nhân ca ca trong miệng của nàng ở nơi đó, nàng lập tức xoay người, vừa định chạy trốn, nam nhân mặc áo đỏ nháy mắt đã đi tới bên cạnh nàng, khều cái cằm nhỏ của nàng, cười khiến cho người ta phát run, nói: "Nhóc con này, lại đi trộm rượu của ta à?"

Tiểu Nha chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Người ta chỉ lấy một bình…" Nói rồi Tiểu Nha nhìn A Vô cầu cứu, dáng vẻ vô cùng đáng thương.

A Vô nhịn không được, cười nói: "Y Nhân, một bầu rượu mà thôi, bắt nạt Tiểu Nha làm gì?"

Y Nhân nhìn A Vô, bất đắc dĩ nói: "Tỉ cứ chiều muội ấy đi, con nhóc này hiện giờ càng ngày càng hư."

Nghe Y Nhân nói như thế, Tiểu Nha đã biết chính mình thoát nạn rồi, nàng vui vẻ ôm lấy A Vô, ngọt ngào nói: "A Vô tỉ tỉ tốt nhất!"

"Nhóc con chỉ giỏi nịnh!" Y Nhân khinh bỉ nói.

Tiểu Nha hừ một tiếng, nói: "Rượu này là muội đào, không có phần cho huynh!"

Hai người ở bên cạnh đấu võ mồm, A Vô nhìn người bên tầng dưới, giống như đang nghĩ gì đó.

"A Vô, hôm nay tỉ làm sao thế? Cảm giác tỉ không có tinh thần gì hết!" Y Nhân đã sớm thấy, hắn vốn không định hỏi, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

Tiểu Nha nghe thấy lời này, lập tức ngẩng đầu, lo lắng nói: "A Vô tỉ tỉ, tỉ có chỗ nào không thoải mái sao? Hay là có chuyện gì không tốt giấu bọn muội?"

Nhìn ánh mắt lo lắng của hai người, khói mù trong lòng A Vô tan bớt một chút, nàng nói: "Không sao đâu, chỉ là nghe thấy bọn họ nói ở kinh thành có ôn dịch, cảm thấy không thoải mái lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!