Từ quán ăn đi ra, Khương Tỉnh đi phía trước, Trần Thứ theo sau. Hai người đều không lên tiếng.
Ánh mặt trời trên đầu càng chói chang, mùi thơm từ các hàng quán ven đường bay trong không khí, Khương Tỉnh quay người lại, Trần Thứ đang cúi đầu đi, tí nữa thì đâm vào cô.
"Cậu đang nghĩ gì thế?" Khương Tỉnh hơi ngửa mặt hỏi.
Trần Thứ dừng một lát, sau đó lắc đầu.
"Vừa rồi là bạn học của cậu?"
Trần Thứ lên tiếng, "Ừ."
Khương Tỉnh đột nhiên cười, "Có bạn gái rồi?"
Trần Thứ tất nhiên không đoán được cô sẽ hỏi cái này, ngây ngẩn cả người, lập tức lắc đầu.
Đôi mắt cậu trắng đen rõ ràng, Khương Tỉnh và cậu nhìn nhau một giây, liền cười.
Đúng như cô đoán, nhìn cậu không giống người từng yêu đương.
Trần Thứ không hiểu cô cười gì, đứng bất động một lúc, thấy cô xoay người rời đi, mới nhấc chân đuổi theo.
Khương Tỉnh không có kế hoạch, đi lung tung một hồi, lại trở về trước cổng trường học, cô nhìn vào trường nói: "Cậu đi thư viện để tự học sao?"
Trần Thứ gật đầu: "Phải."
"Vậy cậu đi đi."
Trần Thứ đứng im không nhúc nhích.
Khương Tỉnh kinh ngạc: "Cậu đi đi chứ."
Trần Thứ nhìn cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu một cái, xoay người đi vào trường.
Trần Thứ đi rất nhanh, chốc lát liền đến trước cổng. Thư viện không xa, cậu đi vài bước, đột nhiên đằng sau có người gọi, vừa quay đầu lại, thấy Giang Thấm Ninh đang đến.
Trần Thứ hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng chào hỏi: "Chào sư tỉ."
Giang Thấm Ninh "A" một tiếng, nhẹ nhàng cười, nói: "Cậu ăn sáng rồi sao, sớm vậy à?"
"Đã ăn rồi ạ."
"Ăn một mình?"
Trần Thứ sững sờ, lắc đầu, "Cùng người khác."
Giang Thấm Ninh lại "A" một tiếng, nhìn cậu chăm chú, đột nhiên nói: "Trần Thứ, chị đã nói qua với thầy Thẩm, thầy cũng muốn tạo cơ hội cho cậu đến Sở Luật rèn luyện, cậu cố gắng lên nha, xây dựng nền tảng cho tốt."
"Cảm ơn sư tỉ, em sẽ cố gắng." Trần Thứ nghiêm túc trả lời.
Giang Thấm Ninh không nói thêm gì nữa, tùy tiện hỏi hai câu, liền tạm biệt Trần Thứ.
Trần Thứ ở thư viện cả ngày, trừ buổi trưa đến căn tin ăn cơm, còn lại đều đọc sách, đến khi rời khỏi thư viện trời đã sắp tối, cậu nhìn đồng hồ, đã hơn sáu rưỡi, giờ này căn tin không còn cơm nữa.
Cậu vốn định đến siêu thị nhỏ mua gói mì tôm, nhưng đi vài bước dừng lại, nghĩ lại hay là ra ngoài trường ăn.
Đối diện trường có rất nhiều quán ăn, bánh mì tào phớ đủ cả.
Trần Thứ qua đường, đi đến một quán nhỏ, thỉnh thoảng có người từ khách sạn ra, nhưng cậu không thấy hình dáng quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!