Tám giờ tối, trời đã tối đen.
Khương Tỉnh đeo túi xách từ trên lầu chạy xuống, chạy thẳng ra cửa, dọc theo đường đá ra khỏi cư xá.
Chạy đến ngoài cổng, cô khom lưng thở dốc, qua một lúc mới bình ổn trở lại. Cô đứng thẳng dậy, quay đầu nhìn cư xá, tâm trạng khẩn trương từ từ lắng lại.
Xoay người đi đến đường lớn.
Đột nhiên một người đi ra từ dưới bóng cây bao phủ lối đi bộ.
"Cô…"
Đêm hè hơi lạnh, giọng nói người con trai nhẹ nhàng biến mất trong gió.
Khương Tỉnh ngạc nhiên quay đầu lại, Trần Thứ mang túi sách đứng dưới đèn đường, vóc dáng cao cao, lại gầy hơn so với bạn cùng tuổi, như cây trúc thanh tú.
"Cậu…"
Khương Tỉnh còn chưa nói xong, Trần Thứ đột nhiên đi tới, mở miệng liền xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không biết tên cô là gì…"
Cậu chưa nói xong, nhưng Khương Tỉnh đã hiểu.
Lần trước cô phát giận với cậu, nói cậu không được gọi cô là cô nữa.
Ngày đó cô mất kiểm soát, cả đêm đều ở bờ vực chuẩn bị sụp đổ, không nhớ đã nói gì làm gì.
Khương Tỉnh suy nghĩ một lát, hỏi Trần Thứ: "Sao cậu lại ở đây? Tìm tôi sao?"
Trần Thứ "Ừ" một tiếng, cúi đầu mở túi sách lấy di động ra đưa cho cô.
"Không mở máy được." Cậu nói.
Khương Tỉnh nhìn rõ di động thì sững sờ, sau một giây mới nhận lấy, lúc này lại nghe Trần Thứ nói: "Cần sửa lại."
Khương Tỉnh thử một chút, quả thật không mở máy được, cô sờ sờ, nhận thấy thân máy đều đã bị méo.
"Tôi đâu có dùng nhiều lực đâu." Cô lẩm bẩm.
Trần Thức cùng nhìn điện thoại di động, nói: "Bị rơi, vẫn dùng được."
Khương Tỉnh không lên tiếng, ngẩng đầu hỏi cậu: "Sao cậu tìm được chỗ này? Không phải hỏi thầy Thẩm chứ?"
"Không phải." Trần Thứ lắc đầu, "Tôi hỏi Giang sư tỉ."
"Giang sư tỉ?" Khương Tỉnh ngơ ngác một lúc lập tức nhớ ra Giang sư tỉ này là ai. Cô hơi hé miệng, lại cúi đầu xuống, lúc ngẩng lên cười như không cười hỏi: "Cậu cùng vị sư tỉ này quan hệ cũng tốt nhỉ."
Trần Thứ không hiểu chuyện gì, hơi ngạc nhiên nhìn cô.
Khương Tỉnh khẽ hừ một tiếng, lại quay mặt đi.
Trần Thứ không hiểu, vừa định mở miệng hỏi, Khương Tỉnh lại đột nhiên quay mặt lại hỏi cậu: "Cậu tới lâu chưa, đã lên nhà chưa?"
"Chưa." Trần Thứ lắc đầu, cậu đương nhiên sẽ không đến tận nhà, chẳng may thầy Thẩm mở cửa, cậu cũng không biết nói gì cho phải.
Kỳ thật cậu đã tới mấy lần, cả hôm qua và hôm nay, mỗi lần tới đều chờ ở ngoài, chỉ là bây giờ Khương Tỉnh mới xuất hiện.
Khương Tỉnh nhìn cậu một lúc, không cần nói, cũng đoán được. Cô không hỏi lại, ngón tay vuốt di động, đột nhiên nói: "Ném hư vậy rồi, còn có thể sửa lại sao?"
Trần Thứ nói: "Có thể."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!