Sau khi đổi xe, Khương Tỉnh liền ngủ.
Bởi vì trời mưa, xe đi rất chậm, cô dựa vào vai Trần Thứ, vốn đang nói chuyện, bất tri bất giác giọng nói nhỏ dần.
Trần Thứ cúi đầu nhìn, lấy chiếc áo khoác trên đùi đắp lên người cô.
Hơn hai giờ, mưa đã tạnh, xe đi thêm nửa tiếng nữa đã tới bến xe.
Trần Thứ vỗ nhẹ Khương Tỉnh, gọi một tiếng.
Khương Tỉnh mơ màng ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài: "Tới rồi sao?"
"Ừ." Trần Thứ giúp cô sửa lại tóc, "Cố chịu một chút, về nhà rồi ngủ."
"Không sao, em ngủ rất ngon." Khương Tỉnh xoa xoa mặt, "Chúng ta xuống xe thôi."
"Ừ."
Trần Thứ kéo vali ra từ dưới ghế, một tay xách ba lô lên.
"Đưa ba lô cho em." Khương Tỉnh nói.
"Để anh, em đi trước đi." Trần Thứ đeo ba lô lên vai.
Hai người một trước một sau xuống xe, lập tức có tài xế lại kiếm khách.
Bọn họ bắt một chiếc taxi, nửa giờ sau tới thị trấn, xe dừng lại ở đối diện bệnh viện.
Trần Thứ dắt Khương Tỉnh đi bộ xuống dưới sườn núi, đến một con đường sỏi đá.
Đường này thông tới một con ngõ nhỏ cũ kĩ.
Nhà Trần Thứ ở tận cùng ngõ, cạnh một mảnh rừng trúc, bên kia rừng trúc là ruộng đồng.
Trời vừa mưa, con đường gồ ghề lồi lõm, nước đọng thành từng vũng nhỏ, Trần Thứ vừa đi vừa nhắc nhở Khương Tỉnh chú ý.
Vào trong ngõ, hai bên đều là nhà gạch cũ, chắc là đã rất nhiều năm, mái nhà có vài chỗ không còn nguyên vẹn nhưng không được sửa chữa, hình như không có người ở.
Khương Tỉnh đang nhìn căn nhà bên trái, bỗng nhiên bị Trần Thứ kéo một cái.
Cúi đầu nhìn, phía trước là một đống gạch.
"Cẩn thận một chút, ở đây rất ít người ở, nhà hỏng rồi cũng không ai sửa." Trần Thứ nói.
"Người ta dọn đi hết rồi sao?"
"Ừ, người già thì đã mất, người trẻ thì ra ngoài, có một vài người còn ở lại cũng tìm cách dọn sang phía đường lớn."
Đang nói thì có một bà lão chống gậy đi ra từ căn nhà phía trước, đứng ở bậc cửa nhìn bọn họ, trong đôi mắt vẩn đục lộ ra kinh ngạc.
Một lát sau, dường như đã nhận ra, bà đi tới hai bước, hướng về phía Trần Thứ gọi một tiếng.
Bà gọi "Tiểu Thụ" nhưng giọng địa phương quá nặng, Khương Tỉnh nghe rất mơ hồ.
Trần Thứ cười một tiếng, cũng dùng tiếng địa phương chào hỏi bà.
Khương Tỉnh mờ mịt nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, bà lão nhìn về phía cô, trên mặt là vẻ tươi cười, nói câu gì đó, Khương Tỉnh nghe không hiểu, đành phải xấu hổi cười cười, quay đầu xin Trần Thứ giúp đỡ.
Trần Thứ lập tức giải thích: "Bà nói em rất xinh đẹp."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!