Xe dừng lại trước cửa tiểu khu, Trần Thứ ra phía sau lấy vali của Khương Tỉnh xuống.
"Đi thôi." Một tay anh kéo vali, một tay cầm tay Khương Tỉnh, cùng cô đi vào.
Đèn chân không trong hành lang đã hư nửa tháng trước, đổi thành đèn huỳnh quang.
Ánh sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu, bậc thang loang lổ đầu tiên hiện lên rõ ràng trước mắt Khương Tỉnh.
Đã một thời gian dài chưa tới, bây giờ một lần nữa đến đây, cảm giác thật thân thiết.
Cầu thang quá chật, Khương Tỉnh đi phía trước, Trần Thứ nhấc vali đi theo cô.
Đến cửa nhà, Trần Thứ để vali xuống, tìm chìa khóa mở cửa, đưa tay mở đèn phòng khách.
"Vào đi em."
Khương Tỉnh vào phòng, Trần Thứ đặt vali xuống cạnh bàn ăn.
Trong phòng khách hơi lạnh.
Trần Thứ nhanh chóng cảm nhận được, anh vào phòng ngủ mở điều hòa, cũng cắm điện cho hệ thống sưởi.
Anh nói với Khương Tỉnh: "Vào trong nghỉ ngơi một lát."
Buổi sáng có nấu một ấm nước vẫn còn hơn nửa, Trần Thứ rót cho Khương Tỉnh một ly, cầm vào đặt trên bàn.
Khương Tỉnh cởi áo khoác, ngồi trên giường nhìn hệ thống sưởi trên mặt đất, hỏi: "Vừa mua sao?"
Trần Thứ ừ một tiếng, xoay người lấy một đôi găng tay màu xanh lá cây đậm từ trong ngăn kéo.
Khương Tỉnh đi tới nhìn, hơi kinh ngạc: Anh mua sao?"
"Ừ."
".. Cho em?"
Trần Thứ gật đầu, hỏi: "Em không thích màu này sao?"
Khươn Tỉnh nói: "Đây là con ếch."
"Ừ."
"Con ếch còn có thể có màu khác sao?" Khương Tỉnh buồn cười nhìn anh, "Sao anh lại mua con ếch cho em?"
Trần Thứ sững sờ, nghiêm túc nói: "Cái này là cái đẹp nhất, những thứ khác anh đều thấy xấu."
Khương Tỉnh nhịn không được bật cười.
Trần Thứ thấy thế, thở phào nhẹ nhõm: "Em không ghét chứ?"
"Rất đáng yêu." Cô đưa tay sờ thử, ngẩng đầu nói với Trần Thứ: "Anh lấy vali của em vào đi."
"Được."
Trần Thứ ra phòng khách kéo vali vào, Khương Tỉnh mở ra, lấy ra một chiếc áo khoác màu đen, nói với Trần Thứ: "Thử xem sao."
"Cho anh?"
"Vâng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!