Câu xin lỗi của Khương Tỉnh cuối cùng cũng không nói hết. Môi Trần Thứ ấm áp mềm mại, hơi thở nóng hổi, cướp hết giọng nói và suy nghĩ của cô. Anh hôn rất dịu dàng, sợ cô không thở được, hôn một lúc liền lùi ra, đợi cô hít vào một hơi lại tiếp tục.
Thân mật một lát như vậy, Khương Tỉnh không phản đối, đôi môi trắng bệch cuối cùng cũng có chút sức sống, nhìn qua hình như tinh thần cũng tốt hơn một chút.
Trần Thứ nắm lấy tay cô, im lặng nhìn một hồi.
"Uống nước nhé?" Anh hỏi.
Khương Tỉnh gật đầu một cái, mắt nhìn vào anh.
Trần Thứ đứng dậy rót nước tới, đút cho cô vài ngụm, để ly xuống rồi ngồi bên giường, Khương Tỉnh chủ động nắm lấy tay anh.
Trần Thứ cầm ngược lại tay cô, để trong lòng bàn tay mà vuốt ve, hỏi: "Đói không, anh mua cháo cho em nhé?"
Khương Tỉnh lắc đầu: "Vẫn chưa đói, lát nữa mẹ em sẽ đưa cháo tới." Ngừng một chút, hỏi, "Anh thì sao, anh đói không, tối hôm qua đã ăn chưa?"
"Đã ăn rồi, vẫn còn no."
Khương Tỉnh không tin lắm, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Sáu rưỡi."
Khương Tỉnh nói: "Vậy anh đi ăn sáng đi, trong bệnh viện có căn tin."
"Vẫn chưa đói, lát nữa lại ăn."
Khương Tỉnh không khuyên nữa, trầm mặc một hồi, nói: "Anh từ Hong Kong tới?"
Trần Thứ gật đầu.
"Công việc vẫn chưa xong hả?"
"Cũng gần xong rồi, còn một chút nhờ đồng nghiệp làm giúp."
Khương Tỉnh mím môi, nói, "Hôm qua… chị em nói với anh sao?"
"Ừ."
"…Chắc là bị dọa rồi hả?"
Trần Thứ ngẩn ra, môi mím chặt, một hồi lâu sau mới gật đầu.
Đúng là sợ hãi.
Hôm qua gọi điện thoại, định hỏi cô có muốn mua gì không, bởi vì trước cuộc họp nghe mấy đồng nghiệp oán hận phải mua đồ giùm cho mấy bạn học nữ, nói người ta gửi tới toàn là tên mấy nhãn hiệu lạ, chắc phải mất cả ngày đi tìm.
Trần Thứ liền nghĩ tới Khương Tỉnh, không ngờ lại nhận được tin tức như thế.
Lần chờ đợi chuyến bay này là lần khó khăn nhất từ trước tới nay. May mà máy bay không bị trễ, đến sân bay cũng thuận lợi gọi được xe, lúc tới nơi này, cô vẫn đang ngủ.
Trần Thứ cảm thấy may mà cô đang ngủ, nếu không anh cũng không biết nên nói câu gì đầu tiên.
Khi đó tình trạng của anh đúng là không ổn, nửa ngày cũng không có cách nào trấn tĩnh lại, thấy cô nằm im lặng trong chăn, mặt trắng đến trong suốt, anh không biết mình có tâm trạng gì. Ở bên cô cả đêm, đến khi hừng đông mới trở lại bình thường.
Anh cũng nhớ lại lần đó.
Tháng chín bọn họ chỉ ở bên nhau một đêm đó, cô nói là kỳ an toàn, mặc dù anh không yên tâm, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được. Cô cố tình dụ dỗ, anh liền quên hết mọi thứ. Thêm vào đó trong khoảng thời gian này lại không ở bên cạnh chăm sóc cô, nếu ở bên cô, có lẽ đã sớm phát hiện ra, cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Trần Thứ cảm thấy, hình như anh lại thêm một lần hại cô chịu khổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!