Bên kia điện thoại hết sức im lặng, Trần Thứ bóp chặt di động không nhúc nhích, sau một lúc lâu lại nghe thấy tiếng cười của Khương Tỉnh.
Mặt Trần Thứ vì tiếng cười kia dần nóng lên.
"Khương Khương."
"Vâng?"
"Em đừng cười…"
Khương Tỉnh nhịn một chút, dừng cười, khóe môi vẫn giương lên, "Cười cùng không được sao?"
Trần Thứ không lên tiếng, tim lại đập nhanh hơn.
Khương Tỉnh không nghe thấy anh đáp lại, cảm thấy kì lạ, "Trần Thứ?"
"Ừ?"
Khương Tỉnh hỏi: "Sao thế, tức giận?"
"Không có."
"Vậy anh nói chuyện đi." Khương Tỉnh thả lỏng, đi tới ngồi xuống giường, tựa người vào đầu giường, "Ngày mai mấy giờ anh về?"
"Chắc xế chiều."
"Đi chung với Tần Miểu?"
Trần Thứ dừng lại một chút, đáp: "Chắc là vậy."
Khương Tỉnh ồ một tiếng, nói: "Em xem thời tiết rồi, ở chỗ anh trời mưa, đi đường cẩn thận một chút."
"Ừ." Trần Thứ nói, "Em ở nhà thế nào, vết thương còn khó chịu không?"
"Không sao, ở nhà cũng tốt, anh đừng lo cho em, tự chăm sóc mình cho tốt, đừng thức đêm mãi."
Trần Thứ: "Ừ."
"Đừng lừa em." Khương Tỉnh nói, "Chờ em quay lại, nếu anh gầy đi thì làm thế nào?"
Trần Thứ cười, "Gầy sẽ để cho em đánh."
"Đánh anh thì có ích lợi gì?" Khương Tỉnh chậm chạp nói, "Phải để anh cởi sạch nằm trên giường."
Trần Thứ không ngờ cô đột nhiên nói những lời trắng trợn như thế, lập tức nghẹn lời, tai đỏ lên, quẫn bách lại bất đắc dĩ nói, "Khương Khương.."
Một tiếng gọi nhẹ xin tha này cũng không khiến Khương Tỉnh buông tha. Cô dường như còn rất hào hứng, hạ giọng nói: "Không phải nói để em bắt nạt sao."
Trần Thứ: "…"
Cuối cùng nói không lại cô, anh lắc đầu, mặt đỏ lên đồng thời nói: "…Được rồi, nghe theo em hết."
Đáp lại anh là một trận cười.
Cô dường như cười rất vui vẻ, tiếng cười kia khiến lòng anh ngứa ngáy. Trần Thứ yên lặng nghe, cảm giác cả người cũng hơi nóng lên.
Anh đưa tay cởi hai nút áo, vẫn không thấy bớt nóng.
Cảm giác này anh không lạ gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!