Chương 42: “Cô sẽ không còn cười với anh ta nữa.”

Thẩm Bạc An dùng rất nhiều sức giữ chặt người trong ngực, đau đớn bỏng rát trên mặt nhắc nhở anh ta, cô ra tay tàn nhẫn bao nhiêu.

Nụ hôn mang tính chất trả thù không thể nào khiến người ta vui vẻ, nhưng Khương Tỉnh không thể phản kháng lại anh ta, di động trong túi cô rung lên không ngừng, nhưng hai tay cô đều bị giữ chặt.

Cả ngày hôm nay, chỉ có lúc này, anh ta chiếm được ưu thế.

Những bực bội trong người tạm thời được phóng thích, Thẩm Bạc An một tay giữ gáy Khương Tỉnh, mút lấy môi lưỡi cô, sức lực cách biệt rõ ràng, cô chỉ như con mèo nhỏ sắp hít thở không thông, tất cả giãy dụa đều vô ích, với anh ta cũng chỉ là gãi ngứa. Cho đến khi cô không thở được, anh ta mới buông ra, im lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

Lồng ngực anh ta phập phồng.

"Em ở bên anh ta từ khi nào…" Lồng ngực thít chặt, đầu Thẩm Bạc An căng lên, giọng nói lạnh lẽo, "Các người đến tột cùng là từ khi nào…"

Có phải hay không từ lúc đó? Hoặc là sớm hơn? Có phải hay không ngay từ khi đang ở bên anh ta đã…

Cho nên năm ấy không lưu luyến chút nào biến mất sạch sẽ khỏi cuộc sống của anh ta, lại giữ liên lạc với Trần Thứ? Cho nên Trần Thứ từ bỏ tiếp tục học ở đại học T, chạy tới phía nam học nghiên cứu sinh là vì cô?

Với những gì đã biết, đây dường như là lời giải thích tốt nhất, Thẩm Bạc An không thể không hoài nghi tình huống năm đó ở khách sạn không chỉ là sắp xếp của Giang Thấm Ninh mà còn là sự thật.

Đáy mắt mờ mịt, giọng nói của anh ta càng thêm băng giá: "Các người bắt đầu từ khi nào?"

Khương Tỉnh đầu váng mắt hoa, không nói một lời cúi người thở dốc, mấy giây sau che miệng chạy vào nhà vệ sinh.

Khương Tỉnh quỳ trong nhà vệ sinh nôn mửa.

Thẩm Bạc An kinh ngạc nhìn, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Buổi tối Khương Tỉnh không ăn bao nhiêu, lần này nôn ra sạch sẽ. Cô thả lỏng người ngồi trên nền gạch, trong mắt tràn ngập hơi nước.

Hai người cách nhau không tới vài mét, Thẩm Bạc An từng bước đi tới gần, đến trước mặt cô từ trên cao nhìn xuống.

Khương Tỉnh không nhúc nhích, cũng không nhìn anh ta.

Chuông lại vang lên, Khương Tình khẽ run, đưa tay vào túi lấy điện thoại ra. Người gọi là Trần Thứ, anh đã nói tối sẽ gọi điện thoại cho cô, Khương Tỉnh nhìn mấy giây, hơi nước tích tụ trong mắt càng nhiều.

Một hồi chuông kết thúc, cô không động đậy, anh lại gọi tới lần nữa, Khương Tỉnh tắt máy, nhắn cho anh một tin, vừa gửi đi, Thẩm Bạc An đột nhiên kéo cô dậy, di động rơi xuống đất.

Thẩm Bạc An bóp chặt vai Khương Tỉnh, gương mặt trắng xanh: "Chán ghét anh như vậy sao?"

Khương Tỉnh gật đầu: "Phải."

"Khương Tỉnh…" Thẩm Bạc An dường như tức giận đến đỉnh điểm, một câu cũng không nói được.

Khương TỈỉnh cũng im lặng.

Không khí căng thẳng hồi lâu, hốc mắt Khương Tỉnh dần khô, mà sắc mặt Thẩm Bạc An vẫn chưa tốt lên, đôi mắt đen láy dừng ở mặt cô, qua rất lâu, anh ta đột nhiên thả tay ra, thấp giọng nói một câu: "Em tàn nhẫn hơn anh rất nhiều."

Khương Tỉnh hờ hững nhìn anh ta.

Thẩm Bạc An đứng mấy giây, xoay người, đầu cũng không quay lại đi ra ngoài.

Toàn thân Khương Tỉnh thả lỏng, giống như mất hết sức lực, cô đỡ tường ổn định một lát, trong dạ dày lại khó chịu, nhịn mấy giây, đè ép không được sự chán ghét kia, lại bắt đầu nôn mửa.

Lần này càng nghiêm trọng hơn, đến cuối cùng, nước mắt cũng rơi xuống.

Lúc này, ở bên ngoài truyền tới tiếng động, chẳng mấy chốc Khương mộng vội vã chạy vào, thấy cô quỳ trên mặt đất, sợ hãi gọi: "Khương Khương!"

Hai mắt Khương Tỉnh đỏ bừng, trên mặt từng giọt nước mắt rơi cuống.

Khương Mộng dìu cô lên, kinh hãi gấp gáp hỏi, "Xảy ra chuyện gì thế, em làm sao vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!