Chương 41: “Anh cách xa tôi một chút.”

Khương Tỉnh vẫn không nói gì.

Lông mày Thẩm Bạc An càng nhíu chặt, cô bé trong lòng nghiêng đầu nhìn anh ta, nhỏ giọng gọi: "Ba."

Thẩm Bạc An dường như không nghe thấy, vẻ mặt phức tạp nhìn Khương Tỉnh. Cô bé có vẻ rất thất vọng, trong đôi mắt đen nhánh từng giọt nước mắt lại chảy ra, cô bé khịt mũi, bàn tay nhỏ bé móc móc nút áo Thẩm Bạc An, mím môi gọi lần nữa: "Ba."

Khương Tỉnh ý thức được cô không cần như đứa ngốc đứng ở đây. Chỉ là ngẫu nhiên gặp lại người cũ mà thôi, nếu tránh không được, liếc mắt cái thì thôi, ôn chuyện gì đó thật quá giả dối.

Cô kéo tay Trần Thứ, nói: "Chúng ta đi thôi."

"Được." Trần Thứ đáp một tiếng.

Thẩm Bạc An nhìn theo hai người đi ra khỏi cửa trung tâm thương mại. Anh ta không chần chừ lập tức đi theo, ra ngoài cửa thấy bọn họ đang băng qua đường sang bên đối diện, vẫy một chiếc taxi, Thẩm Bạc An dừng một chút, nhìn biển số xe, bước nhanh tới bãi đỗ xe, đặt đứa bé vào ghế trước, lên xe lái đi.

Xe taxi đi không nhanh, Thẩm Bạc An đi theo, cô bé ngồi ở ghế phụ đáng thương gọi anh ta mấy tiếng, anh ta không có lòng dạ nào trả lời, dỗ dành qua loa hai câu, nhìn chằm chằm xe phía trước.

Xe đi khoảng một tiếng, đến một khu nhà, rẽ ngang rẽ dọc, đi qua hai con đường nhỏ đến dừng trước cửa tiểu khu kiểu cũ.

Thẩm Bạc An không đến gần, dừng ở bãi đậu xe đối diện, nhìn hai người kia từ trên xe xuống, dắt tay nhau đi vào khu nhà. Trong lúc bất tri bất giác, khuôn mặt anh ta đã khôi phục vẻ âm trầm lạnh lùng.

Hai thân ảnh trong tầm mắt từ từ đi xa, quẹo vào khúc quanh liền biến mất.

Thẩm Bạc An trầm mặc ngồi một hồi, trong lòng buồn bực, không để ý đến con gái đưa kẹo thỏ trắng tới, lấy một điếu thuốc ra, cầm búp bê vải ở ghế sau đưa cho cô bé.

Cô bé bị búp bê vải hấp dẫn, tự chơi một mình.

Thẩm Bạc An mở cửa xuống xe.

Một cơn gió thổi vào mặt, anh ta hoảng hốt, châm thuốc, dựa vào cửa xe từ từ hút.

Hút được một nửa, di động trong túi quần vang lên.

Người gọi là bạn của Thẩm Bạc An, Tống Vũ, Tống Vũ trước tiên là oán giận một trận, Thẩm Bạc An rũ mắt nghe xong, một câu cũng không đáp lại. Tống Vũ cảm thấy kỳ quái, bất mãn "Alo" một tiếng, nói:  "Lão Thẩm, cậu có nghe hay không thế, chạy đi đâu vậy? Không phải bảo tớ chờ sao, tớ với Phương Kỳ đã đồng ý sẽ đưa Ninh Ninh đi chơi, cậu mau đưa cô bé tới đây!"

Thẩm Bạc An nghiêng đầu nhìn vào trong xe, cô bé đang chơi một mình rất vui vẻ.

Im lặng một chút, Thẩm Bạc An ngẩng đầu nhìn xung quanh, báo địa chỉ cho Tống Vũ: "Tớ không đi được, cậu tới đón Ninh Ninh đi."

"Tớ nói này, cậu bận rộn cái gì vậy? Sao không đi được?" Tống Vũ nghi hoặc không hiểu.

Thẩm Bạc An không giải thích, chỉ nói: "Cậu tới đây đi."

Đầu kia, Tống Vũ mắng một tiếng, nhưng cuối cùng cũng khuất phục, "Được rồi, cậu là đại gia, tớ qua giờ đây!"

Không lâu sau, Tống Vũ lái một chiếc xe việt dã tới, anh ta mới từ công ty điện ảnh Đông Giao đón bạn gái, mở chỉ đường mới tìm được nơi này.

Tống Vũ để bạn gái đợi trong xe, tự mình đi xuống oán hận với Thẩm Bạc An: "Chỗ này thật là khó tìm, thật không hiểu nổi sao cậu lại chạy tới đây?"

Thẩm Bạc An không nói gì, ôm con gái từ trong xe ra: "Ninh Ninh, hôm nay chú Tống và dì dẫn con đi chơi nhé."

Ninh Ninh vừa nhìn thấy Tống Vũ, giang tay ra đòi anh ta ôm, gọi: "Ba nuôi!"

Tống Vũ cười không khép miệng được, nhân cơ hội chế nhạo Thẩm Bạc An: "Xem đi, con gái còn có lòng hơn cậu nhiều, lúc này cậu không đồng ý cũng không được, từ hôm nay trở đi, tớ và Phương Kỳ vinh dự trở thành ba mẹ nuôi!" 

Thẩm Bạc An không có tâm trạng ba hoa với anh ta, giao Ninh Ninh cho anh ta, nói cảm ơn, chỉ ra đường: "Đi đi."

"Cậu ở đây làm gì?" Tống Vũ lại hỏi lần nữa.

"Không có gì." Thẩm Bạc An mở cửa xe ngồi vào, hiển nhiên là không muốn nói nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!