Nửa đêm một trận mưa rơi xuống, sáng sớm nhiệt độ lại giảm.
Trần Thứ kéo chăn lên đắp lên người Khương Tỉnh. Cô vẫn đang ngủ, mắt nhắm lại, gương mặt yên tĩnh.
Trần Thứ nhìn một hồi, nhẹ nhàng xuống giường.
Anh đến trước cửa sổ kéo rèm xuống, ánh sáng buổi sớm bị chặn bên ngoài. Trần Thứ ngồi xuống bàn, trên góc bàn đặt chiếc cặp tài liệu.
Trần Thứ lấy sổ ghi chép từ trong cặp mở ra, ánh mắt dừng ở ngày ba tháng mười.
Anh nhìn một hồi, lấy bút bi từ ống đựng bút, mở nắp ra, nhẹ nhàng viết xuống mấy chữ.
Hôm nay không đi làm, Trần Thứ rửa mặt xong liền đi chợ mua thức ăn.
Chợ buổi sáng là náo nhiệt nhất, thức ăn cũng phong phú tươi ngon, anh mua nguyên liệu nấu ăn một ngày xong, lúc đi qua quán đậu hũ nhớ tới tào phớ Khương Tỉnh mua lần trước, đoán là cô thích ăn, liền mua cho cô một phần.
Trở lại tiểu khu, vừa lên lầu liền thấy một bóng dáng ở cửa. Cô chưa thay quần áo, trên người mặc đồ ngủ anh mua cho lúc trước, chân đi đôi dép của anh, ngón chân trắng nõn trơn bóng, không mang tất.
Trần Thứ nhíu mày, bước qua: "Sao lại đứng đây? Không lạnh sao."
Vừa nói vừa kéo cô vào nhà.
Khương Tỉnh hỏi: "Đi mua thức ăn?"
Trần Thứ ừ một tiếng, đặt túi to trong tay xuống bên cửa, nói với cô: "Đi tất vào, đừng để bị lạnh."
"Không lạnh." Khương Tỉnh khom lưng nhìn những thứ anh mua, hỏi, "Anh mua nhiều vậy, cái này phải ăn vài ngày đó."
"Khoảng một hai ngày."
Trần Thứ đặt tào phớ lên bàn, vào phòng ngủ lấy một đôi tất ra, nói: "Đi tất xong thì ăn sáng."
Khương Tỉnh nhìn thoáng qua đôi tất hình con gấu trong tay anh, cười ra tiếng: "Cái này là để cho con nít đi đó."
Trần Thứ cúi đầu nhìn nhìn, khẳng định: "Đây là của nữ, anh thấy nhiều phụ nữ mua." Ngừng một chút, hỏi, "Em không thích loại này?"
"Không phải không thích, chỉ là có chút ngây thơ." Khương Tỉnh duỗi tay cầm lấy tất, ngồi xuống ghế, vừa đi tất vừa nói: "Người ta đều là mua đồ cho con gái mặc, sau này giao cho anh mua đồ cho con gái, chắc chắn nó sẽ thích."
Cô thuận miệng nói, cũng đi xong tất, vừa ngẩng đầu, phát hiện khuôn mặt Trần Thứ ửng đỏ, yên lặng nhìn cô.
Sững sờ một cái, cô mới kịp phản ứng, cười mờ ám, đứng dậy đến gần anh, "Anh thích con trai hay con gái?"
Trần Thứ nhìn chằm chú vào mắt cô, thấp giọng nói: "Đều thích."
"Ồ."
Khương Tỉnh chau mày, gật đầu vẻ đã hiểu, chỉ tào phớ trên bàn, "Vậy em ăn đây."
"…"
Trần Thứ mím môi không nói gì, cúi đầu đi vào phòng bếp, lấy chén và muỗng cho cô.
Anh vừa định xoay người, tay lại bị Khương Tỉnh giữ chặt. Cô múc một muỗng tào phớ đưa đến bên miệng anh.
"Nhanh ăn đi."
Khương Tỉnh không ngừng cười nhìn anh, trong lòng Trần Thứ nóng lên, nhìn vào mắt cô, há mồm ăn hết miếng này, hỏi: "Muốn ăn bánh trứng không? Anh có mua bột mì."
Khương Tỉnh gật đâu: "Được ạ, lâu rồi em chưa ăn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!