Chương 39: “Chúng ta chia tay đi.”

Lồng ngực anh cứng rắn, trên áo sơ mi có mùi hương nhàn nhạt, vòng tay này quen thuộc mà ấm áp.

Khương Tỉnh không  muốn buông ra.

Trong hành lang thỉnh thoảng có người qua lại, chỗ bọn họ đứng quá rõ ràng, khiến mọi người đều liếc nhìn. Khương Tỉnh thả tay ra, ngẩng đầu nói: "Anh buông em ra trước đi."

Trần Thứ ngơ ngẩn một chút. Nghe cô nói những lời này, anh mới ý thức được, tay anh đang siết chặt lấy eo cô.

Đây dường như đã thành phản ứng bản năng, cô chạy qua, anh liền ôm lấy cô.

Tâm lý xây dựng được cùng những lời tự nói với bản thân đều thành mây bay, không biết đã sớm bay đi đâu.

Khương Tỉnh kéo Trần Thứ vào một góc đại sảnh, nghiêm túc nhìn anh, nói: "Anh từ công ty tới sao? Ăn cơm rồi chứ?"

Trần Thứ ừ một tiếng, cúi đầu nhìn cô.

Khương Tỉnh hỏi: "Anh nhìn gì thế?"

Trần Thứ nhíu mày hỏi: "Còn đau không?"

Khương Tỉnh lắc đầu, vẻ mặt thoải mái nói: "Không đau, tốt hơn nhiều rồi."

Mày Trần Thứ vẫn chưa giãn ra, hơi thất thần nhìn cô.

Khương Tỉnh hỏi: "Anh nghĩ gì thế?"

Ánh mắt Trần Thứ hơi động, hồi phục tinh thần, Khương Tỉnh đột nhiên nhón chân lên, hôn nhẹ lên khóe môi anh.

Hôn một cái lại cảm thấy không đủ, còn muốn tiến tới, không ngờ đầu đột nhiên choáng váng, thân thể ngã về phía trước, may mắn Trần Thứ kịp thời đưa tay ra đỡ cô.

"Sao rồi?" Trần Thứ sốt ruột hỏi.

Một tay anh ôm lấy vai Khương Tỉnh, một tay nâng khuôn mặt cô lên, nhìn kĩ, "Khó chịu sao?"

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, trấn an anh: "Không sao, đừng lo, chỉ là phản ứng bình thường thôi, chờ một chút sẽ tốt hơn."

Trần Thứ hiểu ra. Hôm đó ở bệnh viện anh tìm y tá hỏi thăm tình hình của cô, y tá nói Khương Tỉnh bị chấn động não nhẹ, có thể sẽ có phản ứng không thoải mái, cần mất một thời gian để dưỡng bệnh. 

Vậy đây chắc là phản ứng trong thời kì dưỡng bệnh.

Áy náy trong lòng anh mọc lên như cỏ dại, chuyện ngày đó giống như hiện lên trước mặt, cô đột nhiên im lặng, cả đầu đầy máu, nằm đó, anh gọi như thế nào cô cũng không có phản ứng.

Giờ phút này nhớ đến cảnh đó, cả người Trần Thứ vẫn cảm thấy run rẩy.

Anh nhìn mặt Khương Tỉnh,  nhẹ nhàng hỏi: "Anh đưa em về phòng nghỉ nhé?"

"Không." Khương Tỉnh dựa vào ngực anh nói: "Đến nhà anh, được không?"

Trần Thứ hơi dừng lại, mắt Khương Tỉnh cong cong, dịu dàng cười với anh, "Em muốn ở bên anh lâu hơn một chút." Dừng lại một chút lại nói, "Ngày kia em phải về nhà."

Trần Thứ nghe xong, thật lâu cũng không nhúc nhích, Khương Tỉnh nghĩ anh chưa hiểu, giải thích: "Em về nhà, chắc phải rất lâu mới trở lại, sẽ rất nhiều ngày không được gặp anh."

Cô rời khỏi ngực anh, đứng thẳng lên, chờ anh trả lời.

Trần Thứ nhìn cô một hồi, gật gật đầu.

Hai người đi tới cửa, Khương Tỉnh đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Trần Thứ: "Em phải đi lên một chuyến, anh ở đây chờ em."

Khương Tỉnh lên lầu, Trần Thứ chờ ngoài cửa khách sạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!