Trần Thứ ra khỏi phòng bệnh, cũng không đến phòng cấp cứu, anh ngồi bên ngoài một hồi.
Khương Mộng đi ra, nhìn nhìn anh, nói: "Khương Khương nói anh đi khám một chút, hay là anh đến phòng cấp cứu đi."
Trần Thứ không lên tiếng, giống như không nghe thấy.
Khương Mộng nói tiếp: "Nhưng điều mẹ tôi nói hôm nay không phải giả, xảy ra chuyện như vậy, chúng tôi càng không yên tâm về Khương Khương, đợi nó khá hơn một chút, chúng tôi sẽ đưa nó về nhà, với tính tình của ba tôi, nếu như biết rõ việc này, sẽ không thể nào cho nó ra khỏi nhà nữa."
Thấy Trần Thứ vẫn cứ cúi đầu, trong lòng Khương Mộng thở dài, nhưng vẫn nói ra: "Tôi thấy trong lòng anh cũng rõ ràng, hai người bên nhau là điều không thể. Khương Khương tính tình thẳng thắn, lại ngang bướng, chúng tôi nói thế nào nó cũng không nghe, chỉ có anh…" Khương Mộng chần chừ một chút, "Nếu anh thật sự quan tâm nó… Giúp một chuyện đi."
Khương Mộng nói xong, chờ anh trả lời.
Một hồi lâu, nghe Trần Thứ thấp giọng nói: "Tôi không muốn giúp cái gì, tuyệt đối không muốn."
Anh đứng lên, vẻ mặt càng thêm tiều tụy, mày nhíu chặt, nói: "Nhưng mọi người nói đúng, tôi có tư cách gì…"
Khương Mộng không biết nói gì. Thống khổ trong mắt anh rất rõ ràng, rất khó để xem nhẹ.
Khương Mộng chỉ im lặng. Trần Thứ cũng không đợi chị nói chuyện, anh đứng một lúc liền rời đi.
Trần Thứ về đến nhà đã qua 0 giờ.
Anh đến nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn bộ dạng mình trong gương.
Mặt rất sưng, vừa xanh vừa tím, đúng là cực kì khó coi.
Khó trách cô nói hủy khuôn mặt.
… Khuôn mặt đẹp như vậy, nếu thật sự bị hủy, em sẽ không thích anh nữa…
Câu nói này xông vào đầu, Trần Thứ giật mình, tiếp theo cúi đầu vùi mặt vào chậu nước.
Vòi nước dội xuống, lạnh đến tận đáy lòng.
*****
Ngày hôm sau, Trần Thứ không đi làm, chạng vạng anh đến bệnh viện, nhưng không vào phòng bệnh, chỉ nhìn qua cửa kính nhỏ một lúc.
Lúc rời đi, ở cửa bệnh viện gặp Lâm Thời.
Hai người đi lướt qua nhau, Lâm Thời quay đầu gọi một tiếng, Trần Thứ dừng chân.
"Nói vài câu đi." Lâm Thời nói.
Thấy Trần Thứ không nhúc nhích, anh ta lại nói, "Về chuyện của Khương Khương."
Bọn họ tới dưới gốc cây trước khu nội trú.
Lâm Thời trực tiếp nói: "Thật sự anh không cần thiết phải quay lại."
Trần Thứ nhìn anh ta một cái, không tiếp lời.
"Hôm nay Khương Khương không sốt nữa, hai ngày nữa cô ấy sẽ xuất viện, bên này có tôi và người nhà chăm sóc, sẽ không có chuyện gì." Lâm Thời nói xong, nhìn tòa nhà khu nội trú, nói, "Dì không cho anh gặp Khương Khương, anh tới đây vô ích thôi, không bằng dành tâm tư cho việc khác."
"Anh nói xong rồi?" Trần Thứ cuối cùng cũng mở miệng, anh nhìn Lâm Thời, ánh mắt âm trầm hiếm thấy.
Lâm Thời cười một tiếng, "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ có ý tốt khuyên anh, cảnh báo anh, nhưng gì không thuộc về mình thì đừng lãng phí thời gian, dừng lại kịp thời mới sáng suốt."
Trần Thứ mím môi, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, anh nói với Lâm Thời: "Trong lòng anh nghĩ gì, tôi biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!