Chương 37: “Vậy thì không thích nữa.”

Buổi tối, cơn sốt của Khương Tỉnh cuối cùng cũng lui, cô tỉnh lại từ trong mê man.

Mẹ Khương rất vui, thở phải nhẹ nhõm, nước mắt lại chảy xuống, Khương Tỉnh nhìn bà, há miệng: "Mẹ…"

Mẹ Khương lau khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Khương Khương, hù chết mẹ rồi…"

Đầu Khương Tỉnh rất đau, vẫn còn hơi choáng váng, qua một lúc mới tỉnh táo hơn một chút. Ký ức trước khi hôn mê chậm rãi quay lại, trong lòng cô xót xa, hơi thở dồn dập.

"Mẹ, Trần Thứ đâu?" Cô nhíu mày hỏi, "Trần Thứ sao rồi?"

Sắc mặt mẹ Khương hơi cứng đờ, ấn bả vai cô: "Đừng lộn xộn, trên tay khâu rất nhiều mũi, đừng để chảy máu nữa."

Khương Tỉnh rất vội vàng, "Mẹ, Trần Thứ ở đâu…"

"Con còn hỏi nó làm gì, cũng không nhìn xem chính mình đã biến thành bộ dạng gì." Mẹ Khương rất bất mãn, nhưng lúc này cũng không đành lòng nói lời tàn nhẫn với Khương Tỉnh, chỉ đau lòng nói, "Chảy máu nhiều như vậy, mặt mũi đều trắng thành dạng gì rồi, đừng nói chuyện, nhanh nghỉ ngơi đi."

Khương TỈnh không có tâm trạng nghỉ ngơi.

Đúng lúc Khương Mộng đi vào.

"Chị!" Khương Tỉnh gọi một tiếng, Khương Mộng đi nhanh tới: "Khương Khương tỉnh rồi sao?"

"Trần Thứ đâu, Trần Thứ sao rồi?" Giọng nói Khương Tỉnh khàn khàn run rẩy.

"Anh ta không  sao." Khương Mộng ngồi bên giường, cầm tay cô, "Em đừng lo lắng."

"Vết thương của anh ấy thế nào?"

"Chỉ bị thương nhẹ, không sao."

Trái tim treo lơ lửng đã rơi xuống một nửa, Khương Tỉnh nhắm mắt lại, hô hấp dần bình ổn, Khương Mộng hỏi: "Em thấy thế nào? Đầu đau không?"

Khương Tỉnh nói: "Vẫn tốt." Ngừng một chút, hỏi: "Trần Thứ không ở đây sao?"

"Anh ta ở đây…" Khương Mộng vừa định mở miệng, nhớ tới mẹ Khương vẫn còn ở đây, đành phải đổi giọng: "Anh ta ở đây đợi một hồi, chị đã bảo anh ta về rồi."

Khương Tỉnh không hỏi lại, ánh mắt nhìn về phía mẹ Khương, nói: "Em không sao, chị đưa mẹ về nghỉ ngơi đi."

Mẹ Khương sững sờ: "Như vậy sao được?"

Khương Tỉnh nói: "Con không sao."

"Sao có thể không sao, con…"

Khương Mộng đúng lúc cắt ngang, "Được rồi, đừng tranh cãi chuyện này, đợi lát nữa để A Du hoặc Tiểu Thời đưa mẹ về, chị ở lại đây."

Đang nói, Tôn Du và Lâm Thời cầm bữa tối vào. Thấy Khương Tỉnh đã tỉnh đều thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người ở trong phòng bệnh ăn tối, Tôn Du nấu cháo đem tới, bây giờ Khương Tỉnh không muốn ăn gì, chỉ ăn vài miếng.

Ăn cháo xong không bao lâu, cô lại choáng váng liền nằm ngủ.

Cơm nước xong, Tôn Du đưa mẹ Khương đi, Lâm Thời ở lại đến chín giờ, cũng bị Khương Mộng khuyên về

Hơn mười giờ Khương Tỉnh tỉnh lại, không thấy Khương Mộng, phát hiện trên cổ tay có một cây kim, nhìn sang bên cạnh, còn nửa bình nước treo ở trên.

Cô chậm rãi nghiêng đầu, nhìn về phía tủ đầu giường, phía trên chỉ có hai ly nước, không có di động cô muốn tìm.

Cô nhớ tới di động đã bị tên anh Đông kia lấy đi, không biết bây giờ ở đâu, muốn gọi cho Trần Thứ cũng không được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!