Phát hiện Khương Tỉnh gặp chuyện không may đầu tiên là Khương Mộng.
Buổi tối Khương Tỉnh không trở về, Khương Mộng cũng không để ý, chị biết rõ Khương Tỉnh đi gặp Trần Thứ, có thể ở đó qua đêm luôn, nên đợi đến khi trước khi ngủ thì nhắn tin cho Khương Tỉnh, thông báo cho cô thời gian khởi hành.
Sáng hôm sau, không thấy trả lời, đợi đến bảy giờ, không thấy Khương Tỉnh về khách sạn.
Lúc này Khương Mộng mới định thúc giục một chút, liền gọi điện thoại qua nhưng vang lên nhiều tiếng mà không có ai nhận.
Chị lại gọi lại lần nữa.
*****
Thật ra Khương Tỉnh đã tỉnh từ sớm, nhưng tay chân cô đều bị trói, miệng bị dán băng dính, không nhúc nhích được, càng không có khả năng nghe điện thoại.
Đối diện là tên mập đang ngủ trên ghế salon, hai người khác ở phòng bên cạnh ngủ say như chết, tiếng ngáy rung trời, cách bức tường cũng có thể nghe thấy.
Cô nằm trên bùn đất một đêm, cả người đau nhức, gáy cũng đau không ít, tối hôm qua nhiệt độ thấp, cô lạnh đến phát run, thần kinh luôn căng thẳng, cuối cùng kiên trì được đến sáng sớm đã rất mệt mỏi. Hiện tại trong đầu cô hỗn loạn, cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc tiếng nhạc vang lên, cô giật mình một cái, nghe tiếp mới nhận ra là tiếng chuông di động của cô.
Hôm qua tên "anh Đông" kia lấy di động của cô đi, sau đó trước khi đi ngủ thì giao lại cho tên mập.
Bây giờ di động trong túi quần tên mập vang lên, Khương Tỉnh thấy được màn hình sáng lên.
Tiếng chuông vang lên rất lâu, cô biết có người gọi điện thoại tới, có thể không phải là Trần Thứ, anh không biết hôm qua cô đi tìm anh, không có việc gì gấp sẽ không gọi vào sáng sớm để quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Vừa nghĩ như vậy, chỉ có thể là Khương Mộng.
Tiếng chuông reo thật lâu, ngừng, lại reo lên lần nữa, tên mập cuối cùng cũng bị đánh thức, trở mình, thân thể khổng lồ rơi xuống khỏi ghế salon, ầm một tiếng, văng hết bùn đất ra.
Người nhất thời bị ngã tỉnh.
Khương Tỉnh nghe thấy hắn mắng một câu thô tục, vừa nhìn qua, tên mập đã che gáy ngồi dậy, tay đưa vào túi quần lấy điện thoại ra.
Ánh sáng màn hình chiếu vào mắt, tên mập tỉnh táo lại, ý thức được là di động của ai, hắn luống cuống tay chân đứng lên chạy vào phòng trong.
Khương Tỉnh nghe được tiếng của hắn…
"Anh Đông anh Đông, tỉnh tỉnh!"
Tiếng ngáy trong phòng ngừng lại, tên mập nôn nóng nói: "Điện thoại con nhóc này reo, giờ làm sao?"
Trần Lập Đông ngủ mê man, đầu óc không tỉnh táo, đá một cước vào đùi hắn: "Ầm ĩ cái gì, ai gọi?"
"Cô ta…"
"Tao hỏi ai gọi! Có phải tên tiểu tử kia không!" Trần Lập Đồng lại đạp một phát nữa, tên mập gấp gáp trả lời: "Hình như là chị cô ta!"
Trần Lập Đông không nhịn được: "Tắt đi tắt đi, mày có ngu hay không, ra ngoài ra ngoài!"
"Được được được!" Tên mập cúi đầu đi ra ngoài.
Trần Lập Đông vẫn đang chửi, tên gầy cũng tỉnh, cũng mắng tên mập ngu ngốc, tên mập vội vã cúp điện thoại, ai ngờ càng vội càng xui xẻo, tay liền bị trượt.
Tên mập sợ đến ngẩn người, Trần Lập Đông và tên gầy vẫn đang chửi: "Nhanh lên nhanh lên, ra ngoài canh chừng, cúp điện thoại mà náo loạn cái gì!"
Tên mập lấy lại tinh thần, tay run run tắt điện thoại.
Điện thoại vừa tắt, tên mập hô to: "Anh Đông, hỏng rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!