Chương 31: “Tất cả giống như hồi sinh.”

Sau khi đèn tắt cũng không sáng lên lần nữa.

Chiếc túi bị xé để bên giường không biết rơi xuống khi nào, ai cũng không để ý.

Bên trong không gian tối tăm, Khương Tỉnh sa vào hỗn loạn, giống như bị dòng nước xoáy thôn tính, rồi bị ném ra, một lần lại một lần, lơ lửng không chạm đất. Lúc mê lúc tỉnh nghe được thanh âm trầm thấp khó chịu của người đàn ông.

Cô mở mắt ra.

Trước mắt là thân thể trần truồng của người đàn ông.

Ánh mắt cô dời lên trên, thấy rõ khuôn mặt anh.

Anh nhíu mày, dường như đang cắn răng, mồ hôi lăn xuống dọc theo hai gò má, đến cằm, rơi xuống ngực cô, hơi nóng.

Khương Tỉnh nhìn đường cong cơ thể anh, tự đáy lòng cảm thấy bộ dạng anh lúc này thập phần gợi cảm, mỗi một chỗ đều mê người.

Động tác anh đột nhiên nhanh hơn, thần trí Khương Tỉnh bị đánh bay, cô run rẩy, dường như nghẹt thở.

"Trần Thứ…" Cô nhắm mắt, siết chặt tay, giọng nói mơ hồ.

Động tác của Trần Thứ không dừng lại, eo nhấn về phía trước, đưa hết vào trong cơ thể cô.

Cảm giác trướng đầy khiến Khương Tỉnh run rẩy. Môi cô mở ra, cả người cong lên, vừa thở dốc vừa rên rỉ.

Trong mắt trong lòng Trần Thứ đều bốc hỏa, mắt anh đen mà sâu, vẫn luôn nhìn cô.

Cả người Khương Tỉnh căng lên, anh bị kẹp chặt một cái thì giật mình, dường như sắp thất thủ, môi mím chặt, khàn giọng gọi tên cô, gọi hai lần, lại phát ra tiếng kêu đau đớn.

Thân thể anh run lên, lập tức lui ra.

Nhưng sau một khắc, anh đột nhiên nhổm người dậy, một tay nhẹ nhàng nâng chân cô lên, một tay ôm eo cô, lần nữa đi vào.

Khương Tỉnh kêu lên, trước mắt một mảnh trắng xóa, tinh thần triệt để phân tán.

Mồ hôi Trần Thứ chảy ròng ròng, kiên trì một hồi, lại không thể nào ngăn cản kích thích, toàn thân buông lỏng.

Một tia khí lực cuối cùng của Khương Tỉnh cũng mất, miễn cưỡng nằm đó.

Trần Thứ áp vào trên người cô, thở hổn hển.

Nghỉ ngơi mấy giây, anh ôm cô, nhẹ nhàng gạt tóc mái ướt đẫm của cô ra, gọi một tiếng: "Khương Khương…"

Cổ họng khàn đến mức không rõ lời.

Cả người Khương Tỉnh mềm nhũn, không còn sức lực, đùi vẫn còn rất mỏi.

Cô mở mắt ra, không để ý đến cách gọi thân mật của Trần Thứ, chỉ dụi dụi bên cạnh anh, coi như là đáp lại.

Hơi thở hai người hòa vào một chỗ, đầu Khương Tỉnh dán vào cổ Trần Thứ.

Anh lại ôm chặt cô, lần nữa gọi nhũ danh của cô.

Hai chữ rất bình thường, từ trong miệng anh phát ra dường như đặc biệt dễ nghe.

Khương Tỉnh nhắm hai mắt tận hưởng.

Hồi lâu sau, nhịp tim dần ổn định, hô hấp cũng đều đặn.

Cô liếm đôi môi khô khốc, nói lời từ đáy lòng: "Anh rất tiến bộ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!