Mười hai tháng tám Khương Tỉnh trở lại Nam An, lúc ra khỏi sân bay đã chạng vạng, Tôn Du lái xe đưa Tiểu Tây từ công viên tới đón Khương Tỉnh về.
Tiểu Tây đã lâu không gặp Khương Tỉnh, rất quấn quýt cô, kiên trì muốn ngồi ở ghế sau chung với Khương Tỉnh. Cậu bé nói chuyện suốt dọc đường, đem toàn bộ mọi chuyện trong thời gian không gặp nhau nói hết một lượt, đi đâu chơi, làm bài tập tới đâu, nói chuyện điện thoại với Trương Điềm Điềm mấy lần….
Đương nhiên, Tiểu Tây còn một chuyện quan trọng nhất muốn nói với dì cậu bé, đáng tiếc là mẹ đang ngồi phía trước, không có cách nào nói nhỏ được. Nhưng cậu bé không ngốc, để nghĩ ra một biện pháp cũng chỉ là chuyện trong vài phút.
Vào tiệm, Tiểu Tây vừa kéo Khương Tỉnh vừa nói với Tôn Du ở phía sau: "Mẹ, dì rất đói, mẹ nấu mì cho dì đi, con nhờ dì bày một số bài tập hè đã nha, cảm ơn mẹ!"
Miệng ngọt ngào lúc nào cũng tốt, chỉ cần một câu "Cảm ơn mẹ" liền khiến Tôn Du cười nghe theo sai bảo của con trai.
Tôn Du vừa vào bếp, Tiểu Tây liền kéo Khương Tỉnh đến phòng sách nhỏ.
Khương Tỉnh nghĩ Tiểu Tây thật sự nhờ cô bày làm bài tập, ai ngờ vừa vào liền thấy Tiểu Tây thần thần bí bí lấy một túi nhỏ từ trên giá sách xuống, quỳ trên mặt đất lục lọi nửa ngày.
"Không phải học bài sao, con tìm gì thế?"
Tiểu Tây không để ý tới câu hỏi của Khương Tỉnh, tập trung tìm trong túi, lát sau lấy một hộp nhỏ hình chữ nhật ra, lập tức chạy tới.
"Đây là gì thế?"
"Quà đó." Tiểu Tây nhét hộp vào tay cô, nhỏ giọng nói, "Chú Trần tặng dì, là quà sinh nhật đó."
Nói xong liếc nhìn ra cửa, hơi lo lắng nói: "Dì nhanh mở ra đi, không thể để mẹ phát hiện được."
Khương Tỉnh nhìn kí tự trên hộp, có chút không tin, "Thật sự là chú Trần đưa?"
"Phải, nhanh lên dì, xem là cái gì đi." Tiểu Tây có vẻ còn sốt ruột hơn cô.
Khương Tỉnh mở hộp ra, Tiểu Tây ghé sát lại, mắt trợn to: "Oa, sợi dây này thật đẹp!"
Khương Tỉnh nhíu mày, đúng như cô đoán, là vòng tay. Vòng tay của nhãn hiệu này đều dùng hộp như thế, trước kia Thẩm Bạc An từng tặng, cô dù không đoán được giá cả nhưng chắc chắn không rẻ.
Khương Tỉnh nhìn vòng tay đến mất hồn, Tiêu Tây phát hiện cô không đúng lắm.
"Ô, dì, dì không thích cái này sao?"
"Không có." Khương Tỉnh nói, "Dì rất thích."
Mặc dù nói vậy nhưng không lấy ra đeo, ngược lại đậy nắp vào.
Tiểu Tây cảm thấy kì lạ, đang định hỏi lại, lại nghe được tiếng gõ cửa.
Tôn Du ở bên ngoài gọi: "Khương Khương, có thể ăn rồi."
Tiểu Tây sợ hết hồn, gấp gáp nói nhỏ: "Dì mau giấu đi."
Khương Tỉnh bỏ hộp vào túi xách, nói ra ngoài: "Đợi em một chút."
Bên ngoài không có động tĩnh, Khương Tỉnh hỏi Tiểu Tây: "Chú Trần đến đây khi nào?"
Tiểu Tây suy nghĩ một chút mới nói: "Buổi chiều ạ."
"Chú ấy nhờ con đưa cái này cho dì có nói gì không?"
Tiểu Tây lắc đầu, nhỏ giọng giải thích với Khương Tỉnh: "Chú Trần nhờ mẹ đưa cho dì nhưng mẹ không đồng ý, bọn họ nói rất nhiều, sau đó chú Trần đi về, con liền chạy ra tìm chú để lấy."
Khương Tỉnh hơi sững sờ: "Bọn họ nói chuyện rất nhiều?"
"Dạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!