Trần Thứ vừa dứt lời, Khương Tỉnh mất một giây mới hiểu được anh nói "Anh lại muốn" là có ý gì.
Cô quay mặt qua, đầu khẽ ngẩng lên, kinh ngạc nhìn mặt Trần Thứ. Nhận ra ánh mắt cô, Trần Thứ hơi lúng túng nhìn sang bên cạnh, lại nghe thấy Khương Tỉnh cúi đầu cười một tiếng, càng thêm không được tự nhiên.
Khiến người ta phiền não hơn là, chỗ kia lại có xu thế ngẩng đầu lên, giống như có ý chống đối anh, càng muốn ngăn càng không được.
Thế mà Khương Tỉnh vẫn còn nằm trên người anh.
Hô hấp Trần Thứ nhanh hơn, quay mặt lại nói với Khương Tỉnh: "Em xuống đi được không?"
Nói xong phát hiện giọng mình khàn khàn, vừa nghe liền cảm thấy không đúng.
Anh lập tức im lặng.
Khương Tỉnh làm như không hiểu ý anh, mặt lại dán vào ngực anh, chậm chạp nói: "Ở trên người anh rất thoải mái, em không muốn xuống."
Lúc nói chuyện tay cũng tùy ý sờ vào ngực anh.
Hô hấp Trần Thứ căng thẳng, thân thể cứng ngắc, ngực phập phồng lên xuống.
Phản ứng rõ ràng như vậy còn muốn chịu đựng, Khương Tỉnh nhìn không nổi, trượt xuống khỏi người anh, hai tay áp vào khuôn mặt đỏ bừng của anh, hỏi: "Còn muốn làm sao?"
Tràn Thứ mím môi, đôi mắt sâu thẳm, giống như đang giãy dụa một hồi, sau đó lắc đầu.
"Vừa làm xong." Anh nói.
"Em biết vừa làm xong, nhưng anh xem…" Cô quay đầu, chỉ vào chỗ kia của anh.
Mặt Trần Thứ nóng không chịu nổi, không nhìn cô, duỗi tay kéo chăn phủ lên.
Khương Tỉnh: "…"
Cô chưa từng thấy kiểu bịt tai trộm chuông này.
"Em mau ngủ đi." Trần Thứ đột nhiên nói một câu.
Khương Tỉnh không nghe theo anh, duỗi tay kéo chăn, Trần Thứ không phòng bị, thân thể trần truồng lại lộ ra. Nơi đó biến hoa rõ ràng hơn, vểnh lên thẳng tắp, hai người đều nhìn thấy.
Khương Tỉnh buồn cười nhìn anh, Trần Thứ lập tức kéo chăn lại.
Khương Tỉnh chống đối anh, níu lấy một góc, Trần Thứ lại tăng thêm lực, lần này không bị cô kéo xuống.
Trần Thứ nhìn cô nín thở nói: "Em nghỉ ngơi đi."
"Em không muốn nghỉ ngơi." Khương Tỉnh không kéo chăn nữa, cứ như vậy nhìn anh, cô ngồi, anh nằm, dù nhìn thế nào cũng đều là cô chiếm ưu thế, bộ dạng từ trên cao nhìn xuống, giống như nữ hoàng.
Trần Thứ nhìn cô không biết nên nói gì.
Khương Tỉnh cảm thấy rất kì lạ. Đã làm mấy lần, biểu hiện trên giường của anh cô đã quen thuộc, mặc dù anh sẽ căng thẳng đến đỏ mặt, nhưng sẽ không do dự như vậy, anh đối với chuyện này có một loại nghiêm túc và thẳng thắn khó có thể tưởng tượng được.
Thái độ bây giờ rõ ràng không đúng.
Khương Titnh khuyên: "Chúng ta làm xong rồi ngủ."
Trần Thứ vẫn lắc đầu.
Khương Tỉnh không có cách nào, suy nghĩ một chút, lại nằm sấp lên người anh, dụ dỗ anh, "Anh mệt sao? Không còn sức? Vậy anh nằm đi, em tới cũng được." Nói xong liền muốn động thủ, lại bị Trần Thứ bắt lấy.
"Anh có sức." Anh hơi bất đắc dĩ đè đầu cô xuống, dừng một chút, thấp giọng nói, "Nhưng hôm nay không cần làm nữa, chỗ đó của em… hơi đỏ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!