Khương Tỉnh lên lầu, dựa vào cửa phòng một lúc, cầm chìa khóa mở cửa, vào phòng bật đèn lên.
Sáng nay quên mở cửa sổ thông khí, bên trong phòng nóng bức buồn bực, Khương Tỉnh không mở điều hòa, đến trước ban công mở cửa sổ ra.
Gió thổi vào mặt, cô im lặng đứng một lúc, hơi mệt mỏi đưa tay tựa lên cửa sổ.
Ánh sáng bên ngoài hiu hắt, cô nhìn vô định, không nghĩ gì hết. Đầu óc qua vài phút dần bình tĩnh lại.
Nhắm mắt xoa nhẹ mặt, lại mở mắt ra vừa lúc nhìn xuống, rơi vào một nơi dưới ánh đèn đường.
Ở đó có một người, đang đi bộ về phía trước. Anh đi rất chậm, được một đoạn thì dừng lại, xoay người đứng một lúc rồi tiếp tục đi.
Anh đi tới dưới bóng cây, không nhìn thấy nữa, Khương Tỉnh không thu hồi ánh mắt. Lát sau, anh đi ra khỏi bóng cây, đứng dưới đèn đường quay đầu lại nhìn.
Phía sau anh trống rỗng, cái gì cũng không có.
Anh đứng đó, như một chiếc đèn đêm, thuộc về đêm tối nhưng không hề âm u.
Anh sáng ngời như ánh mặt trời.
Khương Tỉnh đột nhiên hiểu ra anh đang nhìn gì.
Tim cô như bị cái gì bóp chặt. Cô đột nhiên nhận ra, cô là một vũng bùn, khi ánh mắt trời chiếu tới, tất cả những điều xấu xí dơ bẩn đều hiện ra.
Khương Tĩnh nắm chặt cạnh cửa, khi thân ảnh nơi đó đột nhiên di chuyển, máu trong người cô nóng lên, xoay người chạy ra khỏi cửa.
Đèn cầu thang vẫn sáng, Khương Tỉnh chạy một mạch xuống lầu, kéo cửa ra chạy đi. Gió ập vào mặt, cô không dừng lại, nhưng đến khi cô chạy tới, nơi đó đã không một bóng người.
Cô dựa vào cột đèn ngồi xổm xuống, ngước mặt lên há miệng thở dốc. Xe taxi hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Khương Tỉnh đứng lên đi về tiệm, thấy được bó hoa ở trên quầy.
Cô cầm lên nhìn một hồi, ôm vào lòng, đến phòng bếp tìm một chiếc bình cầm lên lầu, nghiêm túc cắm hoa vào.
Làm xong hết, Khương Tỉnh không đi tắm, cũng không ngủ, cô thả lỏng người ngồi lên ghế sô pha.
Ngoài cửa sổ đèn vẫn sáng, ban đêm càng thêm yên tĩnh.
Khương Tỉnh duy trì tư thế như vậy thật lâu, đột nhiên muốn nói chuyện với ai đó.
Khương Tỉnh lấy điện thoại ra, bấm số Tề San San.
Điện theo reo vài tiếng, bên kia mới có người nhận.
"Alo…"
"San San, đang chơi bời ở ngoài à?"
"Không có, mới chơi về, muộn vậy rồi sao cậu lại đột nhiên gọi điện thoại, không có chuyện gì chứ?"
"Không có gì, lâu rồi không liên lạc, muốn nói chuyện với cậu thôi."
Tề San San hết sức kinh ngạc, Khương Tỉnh rất ít khi làm chuyện như vậy. Năm ấy Khương Tỉnh và Thẩm Bạc An chia tay, không nói một tiếng liền rời đi, mấy tháng sau mới thông báo với cô ấy, hai người sau đó rất ít gặp, gọi điện cũng ít, hơn phân nửa là cô ấy chủ động liên lạc, tình huống như hôm nay rất ít.
Tề San San thăm dò hỏi: "Khương Tỉnh, cậu sao rồi? Vẫn đang nghỉ phép sao?"
"Ừ."
"Vậy là tốt, mùa hè như thế này, cậu đừng chạy bên ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!