Khương Tỉnh cười đến đầu độc lòng người, Trần Thứ không rõ chuyện gì. Anh muốn hỏi cô, môi vừa mở ra, cô đã dán sát lại.
Lúc đôi môi kề nhau, Trần Thứ hoàn toàn chấn động. Lưỡi cô thế mà…
Phản ứng này giống như dự đoán của Khương Tỉnh. Cô cười thầm trong lòng.
Vốn chỉ nổi lên hứng thú trêu chọc anh một chút, nhưng đến lúc làm mới phát hiện việc này không thể dừng lại được, nhất là nhìn bộ dạng Trần Thứ thành thật như vậy, đích thực là khiến người khác muốn bắt nạt.
Vì vậy Khương Tỉnh bắt nạt anh một hồi.
Trần Thứ từ sau khiếp sợ nhanh chóng phản ứng lại, nụ hôn này khác hẳn lúc trước. Trước đây Tôn Trình cùng bạn cùng phòng ký túc xá từng hào hứng thảo luận về kỹ xảo hôn lưỡi, khi đó Trần Thứ đang viết luận văn, không chú ý nghe, nhưng vẫn có một vài chữ lọt vào tai.
Mà giờ khắc này, anh đang làm chuyện đó.
Mặt Trần Thứ nóng hổi.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, nghe được tiếng tim mình, hình như nghe được cả tiếng tim của cô.
Bọn họ nói không sai, rất ngọt, rất mềm, rất… thoải mái.
Anh không nhịn được truy đuổi, dây dưa.
Sự đáp lại không lưu loát này lấy lòng Khương Tỉnh. Anh như một ly nước mát lạnh, trong suốt, bình tĩnh, tự dưng khiến người ta xúc động, muốn nấu chín anh, nhìn bộ dạng sôi trào bốc khói của anh.
Trần Thứ là học sinh giỏi, khả năng lĩnh ngộ hơn người, mặc dù năm đó chưa từng theo bạn cùng phòng luyện kĩ thuật hôn lưỡi khéo léo, nhưng anh vừa cẩn thận thăm dò vừa tìm ra phương pháp, trừ nghênh đón, cũng biết cách tấn công.
Trò chơi giữa răng môi rất thú vị, nhưng cũng rất tốn sức.
Người không thở được trước là Khương Tỉnh. Đàn ông ở phương diện này có ưu thế trời sinh, dù Trần Thứ không có kinh nghiệm, cũng có thể kiên trì hơn cô. Mặc dù đến cuối cùng anh rất dịu dàng, chỉ nhẹ nhàng mút đầu lưỡi cô.
Nhưng cô không chịu nổi, cuối cùng lùi lại.
Khương Tỉnh thở gấp, hô hấp của Trần Thứ cũng không ổn định, đỏ mặt nói: "Vẫn ổn chứ."
Lời vừa nói ra, mới thấy giọng hơi khàn.
Khương Tỉnh hít một hơi, nâng mắt nhìn anh: "Anh nhìn em có ổn không."
Cô híp mắt lại, gò má đỏ ửng.
Trần Thứ không nói, nghĩ một lát, duỗi tay vuốt ngực cô, muốn giúp cô thuận khí.
Một lúc sau, Khương Tỉnh trở lại bình thường, dựa vào sô pha, lấy điều khiên từ xa mở ti vi lên. Trên màn hình đang chiếu quảng cáo kẹo cao su, âm thanh không lớn.
Hai người im lặng ngồi đó.
"Là nụ hôn đầu tiên phải không?" Khương Tỉnh nhìn ti vi, tùy ý hỏi. Chờ một lát, mới nghe được một tiếng, "Ừ."
Cô nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt Trần Thứ.
Im lặng nhìn một lát, cô mới cười một tiếng với anh: "Rất vinh hạnh."
******
Hôm sau là thứ bảy, lúc Khương Tỉnh tỉnh lại mới hơn bảy giờ. Tối hôm qua xem ti vi với Trần Thứ, đi ngủ cũng không sớm, nhưng chất lượng giấc ngủ rất tốt, thời gian tỉnh lại cũng sớm hơn bình thường.
Đi xuống lầu, quả nhiên nhìn thấy Trần Thứ trong bếp, anh đã nấu cháo xong, đang xào rau, vẫn là hình ảnh tập trung như thế.
Cô mở miệng gọi anh. Trần Thứ xoay người, trên mặt lập tức nở nụ cười, "Chờ một chút."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!