Tôn Du cùng Trần Thứ đồng thời ngẩn ra, đưa mắt nhìn sang bên kia.
Không biết Khương Tỉnh đứng lên từ lúc nào, trên mặt không có biểu cảm gì, giống như câu nói vừa rồi không phải từ trong miệng cô phát ra.
Tôn Du hơi kinh ngạc, "Khương Khương?"
Khương Tỉnh đặt quyển sách trong tay xuống, đi tới nói với Tôn Du: "Làm mối không phải là chuyện ép buộc, đừng miễn cưỡng người khác."
Tôn Du bất mãn: "Chị chỉ có ý tốt…"
Khương Tỉnh cắt đứt lời chị: "Nhìn chân em đi."
Tôn Du lập tức nghẹn lời, nhìn qua bắp chân tráng nõn của Khương Tỉnh, thấy nơi bầm tím kia, cảm giác áy náy lại quay về, không phản bác được lời cô.
Lúc này từ trong thư phòng một bóng người chạy ra, tủi thân ôm lấy chân Tôn Du, "Mẹ, khi nào mới về nhà?"
Tôn Du không có cách nào, cười với Trần Thứ, đưa Tiểu Tây về.
Trong tiệm chỉ còn lại hai người, Trần Thứ đứng bên quầy bar, chỉ cách Khương Tỉnh vài bước chân.
Khương Tỉnh chậm rãi đi tới cạnh cửa kéo rèm cửa lại, xoay người đi về phía cầu thang.
Trần Thứ sững sờ, thấy cô đã bước lên một bậc thang, há miệng: "Khương…"
Lông mi Khương Tỉnh khẽ nhúc nhích, đỡ tường bước đi.
"Khương tiểu thư." Anh gọi.
Khương Tỉnh dừng chân, quay người lại. Cô đứng trên bậc thang, mắt nhìn xuống, rơi trên người Trần Thứ.
Trần Thứ bước nhanh qua, nói: "Tôi đỡ cô lên."
Bàn tay anh mạnh mẽ, nâng khuỷu tay cô như trước đây, Khương Tỉnh nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều im lặng. Tai Trần Thứ đỏ lên, nhưng lần này không tránh đi.
Một lát sao, Khương Tỉnh dời mắt, mặc cho anh đỡ.
Đèn hành lang đã đổi, ánh sáng trắng chiếu rọi bậc thang dưới chân, hai người im lặng đi hết đoạn đường ngắn ngủi.
Khương Tỉnh mở cửa, bật đèn trong phòng, quay đầu nói với Trần Thứ: "Anh chờ một chút." Cô vào phòng lấy hộp giữ nhiệt ra đưa cho anh, "Bữa sáng rất ngon, cảm ơn anh."
"Đừng khách sáo." Anh hỏi, "Cô ăn khi nào?"
Khương Tỉnh nói: "Hơn chín giờ."
Như vậy đã qua ít nhất hai tiếng, chắc chắn là đã nguội.
Trần Thứ suy nghĩ một chút, nói: "Ngày mai cô muốn ăn gì?"
Ánh mắt Khương Tỉnh vừa chuyển, nhìn anh thật sâu.
Trần Thứ nói: "Ngày mai không nấu mì."
Khương Tỉnh dựa lưng vào cửa, cúi đầu như đang suy tư, nhưng một lúc lâu không có động tĩnh, Trần Thứ hỏi: "Ăn cháo nữa không?"
Khương Tỉnh ngẩng đầu: "Không cần, tôi có thể xuống lầu rồi, tự mình làm được." Vẻ mặt cô lạnh nhạt, giống như đã hạ quyết tâm.
Tay Trần Thứ nắm chặt lại, vừa buông ra, rủ mắt xuống đáp một tiếng: "Ừm."
Đoạn đối thoại ngắn về bữa sáng kết thúc, Trần Thứ thấp giọng nói: "Vậy cô nghỉ ngơi sớm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!