Trần Thứ bối rối, lúc đầu sau lưng căng thẳng, đến khi đôi môi mềm mại dán chạm vào gò má, cả người liền cứng đờ.
Nụ hôn cực nhẹ, như lông vũ phất qua, môi Khương Tỉnh chạm nhẹ một cái liền lui ra, hai chân lại trở về chỗ cũ, nhưng mặt vẫn rất gần anh, hơi thở phả vào gáy anh.
Trần Thứ tựa sát vào lan can, chưa hoàn hồn từ trong kinh ngạc, hai tay vì căng thẳng siết lại thành nắm đấm.
Ánh đèn xa xa nối thành một đường, đỏ đỏ xanh xanh, gió đêm ấm áp làm say lòng người.
Rõ ràng chỉ có mấy giây, lại giống như một hồi phim dài.
Khương Tỉnh bình ổn nhịp tim, hít vào một hơi, ngửa mặt lên: "Nếu anh không ghét, tôi muốn thử lại lần nữa."
Dưới ngọn đèn vàng, mặt Trần Thứ đỏ bừng.
Anh chậm chạp không phản ứng, không khí như ngưng đọng lại, Khương Tỉnh chờ một một lát, liền lui ra một bước.
Có lẽ là quá đường đột, cô nghĩ.
Xung động kia rất mãnh liệt, cô muốn hôn anh, không muốn áp chế, cũng muốn mượn cơ hội này xác định lại cảm xúc của mình.
Nhưng điều này có lẽ làm anh không được tự nhiên. Nhìn ra được anh rất khẩn trương, thân thể vẫn chưa thả lỏng.
Khương Tỉnh suy nghĩ một chút, nói: "Trước vậy đi, tôi về phòng."
Cô xoay người trở về, đi lại không được trơn tru, cà nhắc rất rõ ràng. Đi gần mười bước, người phía sau đột nhiên lại gần, đỡ cánh tay cô.
Khương Tỉnh quay đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhìn dưới đất, giống như chú ý bước đi của cô, lại giống như cố gắng tránh ánh mắt cô.
Khương Tỉnh mím môi, quay đầu lại, không nhìn anh nữa.
Hai người im lặng đi qua nửa hành lang, đến trước của phòng Khương Tỉnh, Trần Thứ thu tay lại.
"Cảm ơn." Khương Tỉnh nói một tiếng, chậm rãi vào phòng, xoay người đóng cửa.
Lúc cửa khép lại, cô nhìn qua khe hở, đối mặt với đôi mắt đen nhánh kia. Ánh mắt anh thâm trầm yên tĩnh lọt vào mắt cô, cho đến khi cửa phòng khép lại.
Ánh mắt giao nhau bị cắt đứt, Khương Tỉnh thu hồi ánh mắt, quay người dựa vào cửa, hai vai hạ xuống, trong đầu lại nhớ lại nụ hôn ngắn ngủi vừa rồi.
Trần Thứ về phòng, tùy ý để túi xuống, đến trước bàn làm việc ngồi xuống. Anh cởi bỏ nút tay áo, vẫn cảm thấy khó chịu, dứt khoát cởi hết nút áo trước ngực.
Chờ một lúc, nhiệt độ trên người hạ xuống, anh xoa trán, lấy laptop từ cặp công văn ra, chuẩn bị tiếp tục làm việc. Nhưng qua năm phút lại dừng lại.
Không có gì vào đầu được.
Chỗ đó đã bị những thứ khác chiếm giữ.
Anh dựa vào ghế, nhắm mắt, vài giây sau, tay không tự chủ sờ lên gò má.
*****
Ngày hôm sau, Khương Tỉnh ngủ một mạch đến chín giờ rưỡi, sau khi đứng lên đi lại, mặc dù vết thương còn đau nhưng đi lại thuận lợi hơn nhiều. Rửa mặt xong mở cửa ra, lại thấy hộp giữ nhiệt màu xanh. Chỉ là lúc này không có tờ giấy.
Anh vẫn làm bữa sáng cho cô, nhưng một chữ cũng không nhắn.
Bữa sáng hôm nay khác ngày hôm qua, đổi thành mì thịt bằm và bánh nướng áp chảo, Mì thịt bằm ăn còn ngon hơn trứng gà chiên trước kia, bánh nướng áp chảo cũng đặc biệt, bên trong có củ cải và cải xanh, rất thơm.
Mặc dù đều là món ăn đơn giản, nhưng không phải ai cũng làm được. Hơn nữa anh lại làm ngon như vậy.
Sau khi ăn no, Khương Tỉnh đem hộp giữ nhiệt rửa sạch sẽ, xuống lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!