Áo khoác rộng thùng thình đắp lên người, làm cô nhìn qua hết sức gầy yếu.
Trần Thứ nâng khuỷu tay cô dậy, cảm giác được cô đang run rẩy.
Đồng nghiệp cùng tới lúc nãy cũng đang vây xem, ngạc nhiên nói: "Trần Thứ, cậu biết cô ta sao?"
"Bạn tôi." Trần Thứ nói nhanh, vội vàng xem xét Khương Tỉnh.
"Khương tiểu thư?" Nóng lòng xác nhận cô có tốt không, trong lúc cấp bách không rảnh suy xét vấn đề xưng hô, gọi bằng cách phổ biến nhất.
Giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu, Khương Tỉnh ngẩng đầu lên, Trần Thứ nhìn thoáng qua, ngực đột nhiên căng lên.
Tinh huống của cô thật sự không ổn, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, bên mặt bị đánh sưng lên, môi không chút máu.
Trần Thứ nhíu chặt mày.
Khương Tỉnh đột nhiên đưa tay níu lấy áo sơ mi của anh.
"Tôi không muốn ở lại đây nữa." Khương Tỉnh nhìn anh, cánh môi động đậy, trong mắt hình như có hơi nước.
Trần Thứ thấp giọng hỏi: "Đi được không?"
"Được."
Trần Thứ cũng không cố kị gì nữa, tay phải ôm vai cô, tay trái cầm cổ tay cô, đưa cô ra ngoài.
Đồng nghiệp liền vội vàng đuổi theo, chăm chú nhìn bọn họ, vừa đi vừa nói với Trần Thứ, "Ai da, hay là đi bệnh viện đi? Tôi đi lấy xe, đưa hai người đi." Vừa nói vừa sốt ruột chạy ra cửa.
Chân Khương Tỉnh vô cùng đau đớn, bước chân lảo đảo, nửa người đều dựa vào trong lòng Trần Thứ, dường như là nhờ anh đỡ đi.
Trần Thứ nhìn ra cô đang run rẩy, đi được nửa đường, bất chấp có đường đột hay không, vội vã bế cô lên, bước nhanh ra cửa.
Trần Thứ muốn đưa cô đến bệnh viện, Khương Tỉnh không chịu, "Tự tôi có thể xử lý." Cô có kinh nghiệm, thương thế kia dù đau nhưng vấn đề không lớn, thuốc mỡ thuốc bôi cô đều có, không cần đi bệnh viện phiền phức.
Trần Thứ không yên tâm, nhưng Khương Tỉnh kiên trì không đi, anh chỉ có thể nhờ đồng nghiệp đưa bọn họ đến đường bờ sông.
Xe đi về phía trước, Khương Tỉnh dựa vào cửa sổ không nói một lời.
Trấn Thứ thấy vết thương trên đùi cô không hề nhẹ, đầu gối còn rách da. Sắc mặt cô vẫn tái nhợt.
Anh dời tầm mắt đi, phát hiện hai tay cô vẫn siết chặt, giống như chưa thoát ra khỏi cảnh tượng ban nãy.
Anh nhìn cô rất lâu, muốn nói gì đó, lại không nói nên lời.
Một hồi sau, anh hơi nghiêng người qua, cầm tay cô, ôn hòa mà nghiêm túc an ủi, "Không sao đâu."
Bàn tay anh nhẹ nhàng phủ lên nắm tay cô, không dùng sức, lại khiến Khương Tỉnh ngơ ngác một chút.
An ủi như vậy thật sự rất thành khẩn.
Cô ngước mắt nhìn anh, mắt anh chuyên chú, giờ phút này chỉ nhìn cô.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện đều thay đổi, duy chỉ có đôi mắt này vẫn như trước đây, tĩnh lặng, sạch sẽ.
Một cảm xúc xa lạ đột nhiên nảy lên trong lòng, cổ họng cô hơi ngứa, không nói nên lời.
Sau khi trở về, Khương Tỉnh muốn đi tắm, Trần Thứ nói: "Xử lí vết thương trước đi."
"Trên người tôi rất bẩn, tắm xong lại xử lí sau." Khương Tỉnh rút khỏi tay anh, đứng dựa vào cửa, "Có thể lấy giúp tôi quần áo và khăn lông không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!