Mấy năm trước khi Khương Tỉnh tới ở đây, Tôn Du rất khách sáo, trang bị đầy đủ đồ gia dụng, mua cả ti vi, nhưng Khương Tỉnh ít khi xem, chỉ khi Tiểu Tây tới mới mở.
Nhường ghế sô pha cho Trần Thứ và Tiểu Tây, Khương Tỉnh ngồi một mình trên giường.
Trên tivi chiếu một bộ phim cũ, phim hành động, trước kia Khương Tỉnh đã xem qua, vẫn còn nhớ nội dung, bởi vậy khép hờ mắt không để ý.
Tiểu Tây vừa xem vừa như chủ nhân quan tâm Trần Thứ.
"Chú Trần ăn đi." Đưa khoai tây chiên tới.
Một lát sau, "Chú Trần, uống nước." Đưa ly nước lên.
Hai người hiển nhiên ở chung rất hòa hợp, vấn đề của Tiểu Tây rất nhiều, xem vài cảnh lại hỏi một câu, Trần Thứ cũng rất kiên nhẫn, mỗi lần đều nghiêm túc trả lời. Khương Tỉnh nghe một hồi, mở mắt ra liếc sang, một lớn một nhỏ ngồi song song ở đó, nghiêm túc chăm chỉ thảo luận nội dung bộ phim, nhìn qua có vẻ thú vị.
Cô không tự chủ nhếch môi cười, nhắm mắt lại, nhàn nhã nghe họ nói chuyện.
Hết phim đã chín giờ rưỡi.
"Dì." Tiểu Tây ngáp một cái, mở miệng goi.
Không thấy đáp lại, đang định gọi lại thì Trần Thứ kéo cậu, Tiểu Tây nghiêng đầu sang.
Trần Thứ ra dấu tay, dùng khẩu hình miệng nói: "Dì con ngủ rồi."
Tiểu Tây vội vàng đưa tay che miệng.
Trần Thứ tắt ti vi đi, đi tới lấy chăn đắp lên người Khương Tỉnh, quay đầu lại nói với tiểu Tây: "Đến phòng của chú ngủ?"
Tiểu Tây gật đầu thật mạnh.
Trần Thứ từ trong ống đựng bút ở góc bàn tìm được một cây bút, lấy một tờ giấy ăn viết cho Khương Tỉnh mấy chữ.
Ngày hôm sau Khương Tỉnh thức dậy phát hiện trong phòng rất yên tĩnh, Tiểu Tây không ở đây, chỉ có một mình cô. Cô thấy tờ giấy nhắn của Trần Thứ.
Năm chữ vô cùng đơn giản: Tiểu Tây ở phòng tôi.
Khương Tỉnh rửa mặt xong xuống lầu làm bữa sáng, đến dưới lầu mới phát hiện Trần Thứ đã dậy, đang bận rộn ở phòng bếp.
"Chào."
Trần Thứ nghe tiếng quay đầu lại, nhướng mày: "Dậy sớm vậy?"
Khương Tỉnh: "Không sớm bằng anh."
Cô đi tới, nhìn lên bếp, "Làm món gì ngon thế?"
"Cháo thịt nạc, trứng gà." Anh mở nắp cho cô nhìn cháo được hầm trong nồi.
Mùi thơm bay ra, bụng Khương Tỉnh liền kêu lên.
"Thơm quá." Cô nói.
"Tôi xào một ít rau nữa, Tiểu Tây còn đang ngủ, chờ lát nữa lại gọi cậu bé." Anh đậy nắp lại, xoay người đi rửa rau cải, rửa xong đặt lên thớt cắt.
Khương Tỉnh không có việc gì, dựa vào tủ bếp nhìn anh cắt thức ăn.
Hôm nay anh không mặc áo sơ mi mà mặc một bộ quàn áo màu xám rộng rãi, tay áo nơi khuỷu tay được kéo lên, lộ ra một phần cánh tay mạnh mẽ. Lúc anh làm việc rất nghiêm túc, dù là cắt thức ăn cũng cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt cúi xuống có ánh sáng nhàn nhạt làm người ta thấy được một vẻ dịu dàng.
Khương Tỉnh lẳng lặng nhìn một hồi, quay mặt đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!