Chương 10: “Tôi đã không còn quan tâm chuyện đó nữa.”

Trong chớp mắt, Khương Tỉnh nghĩ, có phải mình nhìn lầm không.  Thời gian quá lâu, có một số kí ức bị rối loạn cũng là điều bình thường.

Cô còn chưa nghĩ xong, người kia đã đến gần.

Khương Tỉnh vẫn ngồi, nửa gương mặt chôn trong đầu gối, đầu không ngẩng lên, mắt lại nhìn theo anh.

Bộ dạng sững sờ của cô nhìn thật ngốc nghếch.

Ánh sáng ấm áp dừng bên chân, cô dựa vào cửa ngồi đó, thân thể ở ngay chỗ ánh sáng không tới, mấy giây sau, trước mặt hiện lên bóng người mơ hồ.

Vị Trần tiên sinh kia đứng ở trước mặt cô.

Anh mở miệng nói xin lỗi: "Xin lỗi, lúc Tôn tiểu thư gọi tôi đang bị kẹt xe, để cô chờ lâu rồi."

Vừa nói vừa nhanh chóng lấy chìa khóa ra.

Khương Tỉnh hạ mi mắt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, sau đó đứng dậy.

Cô không tiếp lời, tránh qua một bên, nhường vị trí để anh mở cửa.

Cửa mở ra, anh đưa tay giữ lại, đứng một bên nói: "Vào đi."

Khương Tỉnh đi vào, lúc đi qua người anh ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, sau khi vào nhà cô bật đèn quầy bar, lại không lên lầu ngay.

Anh đã đóng cửa, khóa cẩn thận, đang kiểm tra lại.

Xác nhận không có vấn đề gì, anh kéo rèm, xoay người đi vào, vừa bước một bước liền đột nhiên dừng lại.

Bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt cô bình tĩnh, mắt anh mở to.

Ánh đèn sáng ngời, Khương Tỉnh ngồi trên ghế nhỏ nhìn anh.

Vóc dáng cao, thân hình thon dài, khuôn mặt góc cạnh, mang dáng dấp đàn ông trưởng thành.

Hóa ra năm năm không hề ngắn.

Nhìn một lúc, khó tránh khỏi nghĩ đến người kia. Ký ức trong lúc không phòng bị mở ra, dần dần rõ ràng, thành phố, người, sự việc, đập vào mặt, làm người ta khó lòng chống đỡ.

Cô lắc đầu, quay mặt đi, rời mắt khỏi mặt anh, anh nhìn gò má cô, trắng nõn, nhẵn nhụi, hết sức xinh đẹp. 

Hai giây ngắn ngủi trôi qua, cô lại chuyển tầm mắt trở về.

"Trần Thứ." Cô gọi anh.

Lông mi đen nhánh của anh run lên, anh mở miệng, môi khẽ mấp máy, lại không phát ra tiếng.

Quá kinh ngạc, tâm trạng phức tạp, nhất thời không biết mở miệng thế nào, bình tĩnh lại, mọi chuyện hiện lên trước mắt, câu đầu tiên không biết nói gì cho phải, anh thậm chí không biết gọi cô như thế nào cho đúng.

Nhìn bộ dạng của anh, Khương Tỉnh không phản ứng gì, cô cũng không  muốn cùng anh ôn lại chuyện xưa, chỉ nói: "Cảm ơn anh đã gấp gáp trở về mở cửa, tôi lên lầu trước."

Đèn hành lang vẫn chưa sửa, ánh đèn nhỏ trên quầy bar chỉ soi sáng được mấy bậc thang, sau vài bước đã không thấy rõ hình dáng của Khương Tỉnh.

Ban đêm yên tĩnh, tiếng bước chân vang lên rõ ràng. Cô đi hết bậc thang, vào hành lang, xung quanh lại khôi phục yên tĩnh.

Trần Thứ đứng đó một lúc, đột nhiên bước nhanh lên lầu.

Khương Tỉnh vào phòng, cảm thấy cả người mệt mỏi, không muốn làm gì, vì vậy đến sô pha nằm xuống tiện tay cầm lấy gối ôm vào ngực, nhắm mắt lại hít thật sâu, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Mới nghỉ ngơi chưa được ba phút, tiếng gõ cửa vang lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!