Chương 82: (Vô Đề)

"Nhà có hai người thôi là ổn rồi nhỉ." Nhạc Dao cạn lời,

"Một kẻ khoe khoang mình có cha, một kẻ khoe mình có con trai hả!?"

Nha! Tục Phi đáp lại, giống như nó đang nói Đúng rồi ạ!

Chỉ vừa vặn nghe được thế nhưng Nhạc Dao cảm thấy thanh âm này đặc biệt đắc ý, không biết học theo ai.

Ngẫm lại, ngoài học theo cha nó thì học theo ai nữa! Cậu dù ở đời nào cũng không có loại tính cách này, ngược lại Tục Nghiêu vừa gặp ở Hồ Phổ Sinh đã hung hăng, cách ăn nói hay làm việc đều toát ra khí chất

"Ta đây cực kì bức người."

Nhạc Dao chỉ lắc đầu rồi cười một cái, dồn hết chú ý vào lồng giữ nhiệt và từng bước chân của mình.

Đường đi xuống không có bậc thang, thế nhưng khá dễ đi. Đi giày đế mỏng sẽ hơi cộm chân, hai người đi ủng lính nên không vấn đề.

Tục Nghiêu nắm tay Nhạc Dao, phía trước cùng nhau ôm lồng giữ nhiệt. Lồng giữ nhiệt mở đèn sáng, chiếu sáng mọi vật trong bán kính 3m không thành vấn đề.

Ba đứa nhóc trợn tròn mắt, có chút ngạc nhiên với tình hình xung quanh, nhìn bên nọ nhìn bên kia, thỉnh thoảng ê a thì thầm vài câu chỉ chúng mới hiểu.

"Ánh sáng nơi này tới từ đâu ạ?"

Nhạc Dao hỏi.

Nơi này có ánh sáng từ đáy động, thế nhưng không biết nguồn sáng cụ thể là gì.

"Đáy động có một loại đá." Tục Nghiêu nói,

"Chốc nữa đi xuống là thấy. Mấy tảng đá đó có chút giống bạch ngọc, so với ngọc thạch thì sáng hơn nhiều."

"Anh làm thế nào mà phát hiện ra chỗ này?"

Nhạc Dao luôn có cảm giác, những nơi giống như hang động này rất khó mà chú ý tới.

"Tĩnh tâm lại, hẳn em cũng cảm ứng được sóng linh lực đúng không?" Tục Nghiêu đáp,

"Căn cứ vào sóng linh lực để định vị."

"Em cảm ứng được, thế nhưng cần phải ở trong phạm vi cơ, phạm vi này em cảm nhận được..." Nhạc Dao ước lượng một chút,

"Em cảm thấy hẳn là trong phạm vi 500 thước nhỉ, xa quá thì lao lực lắm. Còn chồng em thì sao?"

"Cân nhắc lại cuộc sống hài hòa về đêm, tôi nghĩ mình nên từ chối giải đáp vấn đề này." Tục Nghiêu nở nụ cười, Em đoán xem?

"Em cho anh nguyên tháng đấy được không, nói hay không để em còn đoán!" Nhạc Dao ngoắc ngoắc trong lòng bàn tay Tục Nghiêu, Nói mau!

"Tôi cũng không biết mình có thể cảm ứng được bao xa, thế nhưng vừa tới đây đã định vị khóa chặt nơi này."

...

Nếu như cậu nhớ không nhầm, trụ sở cách nơi này ít nhất 1000km!!!

Nhạc Dao trừng mắt nhìn Tục Nghiêu một lúc, ghét bỏ phẩy tay:

"Em không cho anh một tháng đâu, hay chồng cứ trực tiếp hạ dây cương nha?"

Tục Phi: Bộp bộp bộp!

Tục Nghiêu cúi đầu:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!