Chương 8: (Vô Đề)

Đối với người khác thì đây là kết quả sau trăm năm ô nhiễm, còn đối với Nhạc Dao thì là thay đổi sau vài chục tiếng. Nhạc Dao không khỏi mắt ướt ướt. Cậu nhớ nhà, nhớ sư phụ, nhớ hai người anh trai. Tục Nghiêu ở bên cạnh muốn nói nhưng thấy cậu như vậy, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ.

Đứa bé này... Hỏi tới tìm ai thì không chịu nói, có khi tới tìm bạn lâu năm nhỉ?!

Lời của tác giả:

Tục Nghiêu: Làm người phải có đức tin! Từ chối đội nón xanh! (Đội nón xanh = bị cắm sừng...)

Nhạc Dao: Nhe răng!

Không có gì. Tục Nghiêu đem cánh tay chống lên vách tường vây người lại,

"Chuẩn bị tầm 15′ nữa hạ cánh, chúng ta phải ngồi tại chỗ."

Ồ... Nhưng anh di chuyển mà! Nhạc Dao nhìn cánh tay Tục Nghiêu. Bên phải cậu là thành ghế, bên trái cậu là cánh tay Tục Nghiêu, trừ khi cậu biết bay mới ra ngoài được.

"Nơi này khí hậu nóng bức, em phải chuẩn bị tâm lý." Tục Nghiêu nói như vậy, người vẫn đứng im tại chỗ.

Nóng? Bao nhiêu độ? Nhạc Dao trốn về phía sau, hận không thể lủi luôn vào vách tường. Cậu cảm thấy hơi thở Tục Nghiêu so với không khí còn nóng hơn!

"Ngày hôm nay nhiệt độ đại khái..." Tục Nghiêu nhìn xuống máy truyền tin của mình,

"40 độ, thời tiết vẫn là mùa xuân, chờ đến mùa hạ nóng nhất tiệm cận 60 độ." Nghe xong Nhạc Dao có chút ngu người, Tục Nghiêu cười hỏi:

"Thế nào? Hối hận vì đi theo tôi?"

Không có... Tâm trạng chỉ hơi khó chịu thôi.

Trên mạng có thể tìm thấy rất nhiều tài liệu về cuộc di dân tới tinh cầu Tarot, có cả video và văn bản. Có thể biết năm ấy nhiệt độ tăng cao, băng tan chảy còn có động đất, con người chẳng còn cách nào ngoài rời khỏi quê hương. Cậu biết là gian khổ, nhưng không nghĩ lại tới mức này.

Trước đây chỉ nghe nói, tự mình cảm nhận thì không giống.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Tục Nghiêu bắt đầu nghi ngờ Nhạc Dao có hay không muốn ở lại.

Nhạc Dao là thiếu gia hàng thật giá thật, tuy rằng không biết con mẹ Giang Hân Đóa kia đối xử với cậu ra sao nhưng vật chất chưa bao giờ thiếu thốn. Ngày ấy xem video, Nhạc Dao mặc quần áo đều là hàng cao cấp, ra vào cũng là nơi đắt đỏ, từ xưa tới nay chưa từng chịu oan ức.

Nhạc Dao nhìn thấy hoài nghi trong mắt Tục Nghiêu, lườm một cái rồi kiên cường nói:

"Ai hối hận là chó con!"

Tục Nghiêu nhìn ánh mắt quật cường thì rướn lên như muốn kề sát vào Nhạc Dao, cười nói:

"Là cún con thì cũng là cún con của tôi nuôi trong nhà."

Nhạc Dao hoảng hốt né tránh đôi con ngươi lóe lóe như chó sói kia.

Phi Lang No.7 tới gần Hua tinh thì giảm tốc độ. Tục Nghiêu dán vào làm lỗ tai và khuôn mặt Nhạc Dao đỏ như cà chua mới buông ra, dẫn cậu rời khỏi khoang tàu.

Quản gia Minh đã đợi ở phi hành khí bên cạnh, ngược lại không thấy Yến Kiệt đâu.

Ba người ngồi phi hành khí, Tục Nghiêu hạ lệnh, qua tầm 20′ thì tới nơi.

Sư đoàn Phi Lang có trụ sở là hai ngọn núi song song, một bên cao một bên thấp, sân huấn luyện và trung tâm chỉ huy đều ở chân núi lớn. Dưới chân núi nhỏ là khu sinh hoạt, nơi này có đủ nhà ở, siêu thị, bệnh viện v.v..., sinh hoạt coi như đầy đủ giống như một thành thị nhỏ.

Thế nhưng phòng ở nơi này đều có thể di dời tính cả gian nhà của Tục Nghiêu, có lẽ để tiện di chuyển khi có chiến tranh.

Nhà Tục Nghiêu là nhà hai gian phòng ở, một phòng bếp và một nhà vệ sinh, tất cả đều có màu xanh biếc ở trong rừng thì không thấy. Trước phòng ở là một khu nhà nhỏ diện tích lớn, hàng xóm bên cạnh có lẽ vẫn đang ở sân huấn luyện, không có người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!