Chương 32: (Vô Đề)

Lúc về Nhạc Dao không sợ hãi nữa. Lúc đi cậu chỉ chú ý tới thứ Tục Nghiêu muốn cho cậu thấy, lúc về thì sự chú ý dành hết cho Tục Nghiêu.

Mùi hương của Tục Nghiêu, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của Tục Nghiêu, còn có thanh âm Tục Nghiêu trả lời câu hỏi của cậu, vừa trầm thấp vừa khi. êu gợi.

Trách không được cậu nhanh chóng đầu hàng như vậy, người đàn ông này quá ưu tú.

Nhạc Dao kìm lòng không được nắm tay ôm càng chặt hơn, y như cún con ngửi ngửi trên cổ Tục Nghiêu.

Tục Nghiêu thả cậu an vị trên phi hành khí hỏi:

"Lúc nãy ngửi thấy mùi gì? Lại nói đấy là mùi cá thối, tôi ném em xuống biển."

Nhạc Dao nói:

"Mùi của chiến hỏa và thuốc súng."

Tục Nghiêu bị lời nói của cậu làm cho kinh ngạc, đây là lần đầu có người hình dung như vậy. Từ nhỏ tới lớn người ta đều nói pheromone của anh rất kì lạ, không thể miêu tả mùi vị của nó thế nào. Chính vì vậy, lúc Nhạc Dao nói nó giống cá thối mới làm anh phát điên!

Anh yêu câu trả lời của Nhạc Dao.

Nhạc Dao:

"Pheromone của anh có mùi rất đặc biệt, hung hăng không giống như người khác, chỉ cần thoáng qua em biết ngay đấy là anh."

Tục Nghiêu hỏi cậu: Thích không?

Nhạc Dao đáp: Thích.

Tục Nghiêu:

"Từ ngày mai, tôi sẽ không ném quần áo lung tung nữa."

Nhạc Dao nghe vậy tựa đầu lên cửa sổ: Ồ.

Hai người không nói chuyện nữa, giống như nếu nói chuyện sẽ phá vỡ bầu không khí ấm áp này. Cứ như vậy, Nhạc Dao cảm thấy hơi buồn ngủ. Có lẽ là do tác dụng của dịch dinh dưỡng, cậu không thể chống lại cơn buồn ngủ này, thiếp đi trên ghế salon.

Tục Nghiêu ôm cậu xuống phi hành khí, cậu vẫn không tỉnh.

Nhạc Dao yêu thích sự sạch sẽ, bình thường tắm xong mới đi ngủ nhưng Tục Nghiêu có gọi thì cậu cũng chỉ mơ mơ màng màng đáp một tiếng, không dậy nổi. Tục Nghiêu không thấy cậu giả vờ, biết cậu mệt mỏi nên không gọi nữa, ôm cậu ngủ một buổi tối.

Hôm sau Nhạc Dao tỉnh dậy bình thường, Tục Nghiêu lúc này mới yên tâm. Anh thay áo ngủ tiện tay ném lên bồn rửa tay nói với Nhạc Dao: Có thể thêm 1 điểm?

Nhạc Dao có chút , gật gật đầu: Ừm.

Tục Nghiêu nói tiếp:

"Nhang que của em cũng không còn mấy, hôm nay làm thêm ít nhang ẩm đi, tôi giúp em tạo hình. Cái này có thể thêm 2 điểm?"

Nhạc Dao ngẫm lại: Có thể.

Tục Nghiêu châm thuốc:

"Được rồi, cứ như vậy vui vẻ quyết định đi."

Nhạc Dao: ...

Hả, quyết định gì cơ?

Tục Nghiêu ăn sáng xong tâm trạng cực kì tốt, anh gọi Leslie mang Hiệp ước hoa hồng nhỏ đưa cho Nhạc Dao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!