Chương 31: (Vô Đề)

Nhạc Dao nghĩ tới việc thành lập xong hiệp ước thì rất vui, nói cho Tục Nghiêu ăn cải thảo với củ cải trắng nhưng vẫn nhịn ra ngoài dưới cái nắng mua thêm ít cà tím.

Tục Nghiêu khen cà tím nướng ngon thì ăn cà tím nướng, cà tím cũng không tráng dương, không gây nóng trong người.

50 ngày an toàn, Tục Nghiêu vui vẻ đáp ứng chứng tỏ lòng anh đương nhiên có cậu. Chẳng phải có người từng nói rồi à, thích thì sẽ làm càn, yêu thì sẽ tiết chế. Tiết chế như vậy, nhất định là yêu! Nghĩ như vậy, khụ khụ!

Bước chân đều nhẹ như bay, nướng thêm quả cà đâu mất gì!

"Cậu Tiểu Nhạc lại ra ngoài mua thức ăn ạ?" Chú Minh thấy Nhạc Dao vừa đi vừa hát thì hỏi,

"Gần đây ngài có chuyện gì vui sao?"

Coi như vậy ạ.

Nhạc Dao cười nói,

"Nhưng đây là bí mật nhỏ giữa cháu và thủ trưởng, không nói cho ngài được rồi. Đúng rồi, chú Minh ăn đồ ngọt không?"

Có nha.

"Vậy tẹo nữa cháu mời ngài ăn chè nấm tuyết đường phèn."

Nhạc Dao mua đồ xong thì về nấu chè nấm tuyết đường phèn, để nguội ăn vừa trong veo vừa sảng khoái, còn có thể giải nhiệt. Cậu nấu nhiều, nấm tuyết thả vào nở ra cũng nhiều, có thể mời hàng xóm.

"Sư đoàn phó Đường xuất viện nhanh vậy ạ?"

Nhạc Dao hỏi,

"Không cần ở thêm vài ngày tĩnh dưỡng ạ?"

"Nhờ phúc của cậu Tiểu Nhạc." Đường Diệp đáp,

"Tôi đi thay thuốc vài lần là ổn, cái này là..."

"Tôi nấu ít chè nấm tuyết, nấu nhiều nên mời anh nếm thử." Nhạc Dao nói,

"Không nghĩ tới anh và Yến Kiệt cùng ở một phòng, còn tính mang tới tận nhà. Mọi người ăn đi, tôi đi lấy thêm."

"Cảm ơn cậu Tiểu Nhạc."

Yến Kiệt nghe mình có phần thì mong muốn được nếm thử. Ăn uống tại Sư đoàn Phi Lang rất tốt, nhưng một ngày giới hạn ba bữa cùng hoa quả ăn kèm. Muốn thêm điểm tâm với đồ ngọt rất khó.

Nhạc Dao nhìn chú Minh lấy muôi, về nhà múc thêm một bát, hơn nữa còn là một tô lớn vì Đường Diệp cũng ở đó.

Ở đây vài người từng nghe Tục Nghiêu khen Nhạc Dao nấu ăn ngon nhưng chưa từng được nếm qua. Chú Minh múc ba chén đầy, ban đầu chỉ là tò mò + chừa mặt mũi cho Nhạc Dao, không tính giữ lại ăn dần. Ai biết vừa nếm một miếng, ngon cực kì!

Không quá ngọt ngấy cũng không quá nhạt nhẽo, rất vừa miệng, nấm tuyết nấu vừa mềm vừa dẻo, ăn vào liền trượt xuống. Vừa làm xong thì bảo quản lạnh nên mát mát, ăn vào lúc này cực kì thoải mái.

Chua quá.

Đường Diệp nói.

Hả? Yến Kiệt cạn lời,

"Ngọt lắm mà? Khó khăn lắm mới có đấy! Hay lại có vong linh gì gì!"

"Thật ra tên tôi là Chua đấy." Đường Diệp đáp,

"Chuyện tốt gì cũng tới Tục Nghiêu. Các người nói mệnh của cậu ta là gì? Bên ngoài ai cũng kêu cậu ba họ Nhạc hung hăng bá đạo, ngang ngược không hiểu chuyện, đều là vô căn cứ hết. So với cái người cưới phải Tục Nghiêu, xem cái nào đáng tin hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!