Nhạc Dao không quen lão, thấy lão như vậy thì trực tiếp ngồi lên giường, không nhìn lão tránh dọa sợ mấy vị thủ trưởng.
Dung Quý nhìn Nhạc Dao không hùa theo cũng chán chẳng buồn trêu nữa, hít một hơi nhang mạnh: "Ai bảo chúng nó xới tung nhà lão lên?
Lão bị bỏ đói đến chết, mụ vợ kế độc ác và thằng nghiệt chủng cũng không chôn cất lão cho tốt, quấn xác lão vào cái chiếu rồi ném lên núi mặc cho chó hoang và sâu bọ cùng xâu xé. Lão ngay cả nơi ở cũng không có, bị mấy con quỷ có gia đình thờ cúng cười thối mũi.
Sau này lão vất vả tìm được một nơi, vừa tới thì bị đám người này đào hết lên!
"Nhạc Dao nghiêm túc nghe xong thuật lại:"Lão nói mọi người đào nhà của lão lên.
"Nói xong cậu hỏi Dung Quý:"Nhà của lão ở vị trí nào?Dung Quý:Trong một hang núi, các người gọi nơi ấy là núi Đạt Khố Luân.Nhạc Dao:Lão nói là trong một hang núi, ở một nơi gọi là núi Đạt Khổ Luân.
"Nghe Nhạc Dao nói xong không khí trong phòng bỗng trùng xuống, Tục Nghiêu khẽ nhíu mày. Dung Quý trả lời xong thì thưởng thức nhang Nhạc Dao đốt cho. Nhạc Dao thấy phản ứng của mọi người thì đoán Dung Quý nói đúng sự thật rồi, quay sang hỏi lại Dung Quý:"Đêm qua lão nghỉ ngơi chỗ nào?Dung Quý trả lời:Còn ở đâu nữa?
Tùy tiện tìm một ngôi mộ trống ở một đêm thôi. Thời đại này tìm mộ trống không dễ, tai nạn qua đi cái gì cũng chẳng còn. Cũng may lão là một con quỷ già, bay nhiều nơi nên biết nhiều chỗ trống.Nhạc Dao áy náy:Xin lỗi Dung Quý.
Ngày mai đốt cho lão một cái nhà, lập cho lão một ngôi mộ mới.Dung Quý cau mày:Thật không?Nhạc Dao đáp:Đương nhiên là thật rồi."
Đáy mắt Dung Quý bỗng hơi xót xót, lão bừng tỉnh nhớ ra mình đã lâu lắm rồi không có nước mắt. Lão hít một hơi nhang thật lớn. Lão rõ ràng không ai nhìn thấy mình, lão bay về phía Sư đoàn trưởng Tục, lấy đôi tay gầy gò nắm cửa sổ vài cái.
Lão muốn nói thêm vài lời với Nhạc Dao nhưng lại thôi, đợi nhang cháy hết thì bỏ lại một câu:
"Hết việc thì lão đi trước đây."
Nhạc Dao gật đầu.
Chờ tới khi Dung Quý đi khỏi, Nhạc Dao mới để ý mấy vị thủ trưởng bên cạnh không một ai nói gì.
Tất cả y như hóa đá, trừ Tục Nghiêu.
"Lúc trước em kêu đốt cái gọi là phòng than thở, làm vậy để đốt nhà cho người khác đúng không?" Tục Nghiêu rất nhạy bén, một chút liền nghĩ ngay tới cái biệt thự hộp giấy đốt ở bờ biển.
"À, cho Kỷ Phong Vũ đấy, cậu ta dọn vào rồi."
Nhạc Dao nói,
"Vốn định làm tốt hơn nhưng lúc ấy quá nghèo, làm tạm một cái thôi hì hì."
"Còn cái người... À không, vong linh kia. Em muốn đốt nhà vàng mã cho lão, nhà cũ của lão do bọn tôi phá hỏng nên tiền tôi chi." Tục Nghiêu nói,
"Em lo liệu tốt cho lão đi."
"Được rồi, em thay mặt lão cảm ơn sếp nha."
Nhạc Dao đáp,
"Còn có cái này nữa sếp Tục ơi, em đề nghị nên nhanh chóng xua oán khí cho Sư đoàn phó Đường. Nhân tố không xác định bên ngoài quá nhiều, hồn phách bị tách ra mấy ngày rồi, để càng lâu càng khó."
... Thật không?
Thật mà!
Người khác không dám lên tiếng, bọn họ đều cảm thấy trong lòng thủ trưởng nổi lên sóng mẹ sóng con như đang tính kế. Ánh mắt anh rơi trên mặt phu nhân mà phu nhân thì đang ưỡn ngực, bốn mắt nhìn thẳng vào nhau.
Thật ra Nhạc Dao sắp không nhịn nổi nữa rồi, nghĩ tới cảnh Tục Nghiêu ôm cá chạy lông nhông phải cố lắm mới không cười ra tiếng.
Cuối cùng Tục Nghiêu quay sang nói với chú Minh:
"Chú nhờ nhà bếp tìm một con cá sống, còn dùng thế nào thì Nhạc Dao quyết định."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!