Vì hiện tại vẫn là ban ngày nên hội Kỷ Phong Vũ không thể tới phản hồi cho Nhạc Dao ngay được, mà bọn họ thật sự cạn cmn lời!
Tống Hòa lấy ngón tay xoa xoa một cây Ace cơ:
"... Lão Kỷ thân iu, chú xác định nó có thể làm ra que nhang chính thống hả?"
Kỷ Phong Vũ im lặng một lúc:
"Tìm người chơi đã rồi tính sau."
Đồ vật đốt tới âm phủ, theo nghĩa thường tình sẽ là đốt đồ vật phải khai trọng lượng bao nhiêu thì khi tới tay bọn họ sẽ có trọng lượng bấy nhiêu, đương nhiên là trừ mấy loại tiền vàng này nọ. Hiển nhiên Nhạc Dao sẽ không viết gì phía sau.
Nhạc Dao hẳn đã quên mất, vẽ xong thứ kia mắt hoa eo mỏi, vẽ xong là tốt rồi! Cậu ỷ vật kia nhỏ nên đốt ngay trong nhà vệ sinh, dọn dẹp xong thì đi làm bữa trưa.
Mưa vẫn còn rơi, cậu nghĩ mấy người anh em chỗ Kỷ Phong Vũ hẳn đang chơi rất vui vẻ nhỉ.
Thực tế là như thế này.
Tống Hòa dùng sức chín trâu hai hổ vỗ bép một cái lên bàn: Ba thằng hai!
Kỷ Phong Vũ:
"Ông có hai lá thôi mà? Lấy đâu ra ba lá?"
Vương Phi Hiệp che mặt:
"Quá nhỏ quá nhẹ, một cây vừa quăng lên đã bị thổi bay mất, hai ông không thấy hả?"
Tống Hòa: ...
Kỷ Phong Vũ: ...
Mưa rơi đến khi trời tối đen cũng không ngớt, Nhạc Dao không tiện ra ngoài chỉ có thể ở nhà chờ Tục Nghiêu về. Rất nhanh đã tới 5h chiều, cậu chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, gửi cho Tục Nghiêu một tin nhắn nhưng mãi không có trở về. Cậu ra ngoài tìm chú Minh, căn nhà của chú Minh cũng trống trơn.
Nhìn khung cảnh đen sì bên ngoài, Nhạc Dao vô thức chà xát cánh tay.
Thật ra, cậu không thích trời mưa lắm.
9h tối, Tục Nghiêu vẫn không hồi âm. Nhạc Dao dọn nguyên liệu nấu ăn, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm dài trên giường. Cậu nghĩ mình sẽ ngủ rất thoải mái, dù sao khoản nợ 2 triệu trước kia làm cậu khá đau đầu, chẳng có cách nào ngủ ngon. Kết quả cậu lăn lộn mãi cũng chẳng ngủ được, lại bò dậy.
Cậu đem giấy cắt tú lơ khơ còn thừa – đúng, dù là mẩu nhỏ cậu cũng không nỡ vứt, dù sao cũng là đồ đánh đổi bằng nguy cơ bị cắn cho mấy cái. Cậu nghĩ tới nghĩ lui mảnh giấy bé tí này chẳng biết có làm được cái gì không, nghĩ một hồi thì cắt nó ra làm 6 miếng, vẽ chấm lên dán thành con xúc xắc.
Kỷ Phong Vũ cầm bộ tú lơ khơ đánh chục ván poker, chán không chịu nổi thì từ trên trời rớt xuống một cặp xúc xắc.
Tống Hòa mắt sáng lên:
"Người anh em Tiểu Nhạc lần sau phải chăng sẽ cho chúng ta một bộ mạt chược?"
Vương Phi Hiệp:
"Không tệ, lần này xúc xắc tỉ lệ không sai."
Kỷ Phong Vũ: ... Chưa thấy được đồ vật chính thống, chưa dám lên tiếng thay anh em tốt.
Đợi nửa ngày không thấy mạt chược đâu, chỉ có cục xúc xắc. Bọn họ lại tới dương gian một chuyến.
Nhạc Dao thấy bọn họ tới thì nở nụ cười muốn nói chuyện, nhưng vừa mới nói được chữ cậu thì Vương Phi Hiệp làm dấu xuỵt một cái.
Nhạc Dao dừng lại, ánh mắt dò hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!