"Ngày anh định thổ lộ với em, lại biết tin em đi Vân Thành dạy học tình nguyện."
Nói đến đây, anh ấy dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục:
"Đúng là số phận trớ trêu. Khi biết em đã có người em thích ở Vân Thành, anh chỉ còn cách chấp nhận buông bỏ, rồi quyết định sang nước ngoài du học."
"Mỗi ngày ở nước ngoài, anh đều mong có thể gặp lại em, nhưng lý trí lại luôn nhắc nhở anh rằng… Không được làm phiền em."
"Mãi đến khi trở về nước, nghe tin dì đang giúp em chọn đối tượng xem mắt, anh mới lấy hết can đảm nói với dì rằng… anh muốn là người đó."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ấy, trong đôi mắt màu hổ phách đó, tôi nhìn thấy được sự dịu dàng và tình yêu chân thành.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi rung lên những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ quên.
Những ký ức bị chôn giấu sâu trong lòng bỗng trở nên rõ ràng.
Tôi từng biết anh ấy học ở trường bên cạnh.
Tôi cũng từng ngạc nhiên vì số lần tình cờ gặp anh ấy nhiều đến lạ.
Thậm chí tôi đã từng mơ mộng viển vông, nghĩ rằng có lẽ anh ấy thích tôi, có lẽ chúng tôi có duyên nên mới hết lần này đến lần khác chạm mặt.
Nhưng rồi tôi nhanh chóng tự kéo mình về hiện thực: Anh ấy chưa từng tỏ tình, lỡ đâu chỉ là tôi đơn phương tưởng tượng thì sao?
Vậy là tôi đã tự tay chôn vùi tất cả suy nghĩ ấy vào trong đáy lòng.
Tôi không ngờ rằng, ngày hôm nay Dư Hạn Đình lại thẳng thắn nói với tôi: Tất cả những lần gặp gỡ kia, đều không phải tình cờ, mà do anh ấy cố tình sắp đặt.
Ngày ấy là do tôi không nhận ra sớm hơn, vì anh ấy cũng không đủ dũng cảm thổ lộ.
Quá nhiều hiểu lầm và bỏ lỡ, đến hôm nay anh ấy mới có cơ hội nói ra tất cả.
Tôi có chút do dự.
Tôi không biết nên đáp lại tình cảm ấy thế nào.
Tình yêu của anh ấy quá nồng nhiệt, khiến tôi thấy mình không đủ sức để gánh vác.
Chỉ là… Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện: trong lúc tôi mãi theo đuổi hình bóng một người khác, thì cũng có một người khác vẫn luôn âm thầm yêu tôi.
Những tổn thương mà Đan Phong để lại, từng khiến tôi suýt chút nữa nghi ngờ cả bản thân mình.
Nhưng giờ đây, Dư Hạn Đình lại kiên định nói với tôi: tôi vẫn là người xứng đáng được yêu thương.
Tôi vẫn đang do dự, không biết nên đưa ra câu trả lời thế nào thì Dư Hạn Đình đã dịu dàng lên tiếng trước:
"Vân Khê, em không cần phải vội trả lời anh. Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu, rồi mới quyết định có nên bắt đầu tình yêu này hay không."
Ánh mắt anh ấy dịu dàng và bao dung, khí chất quanh người như làn gió xuân ấm áp.
Không biết từ khi nào, sự bối rối và căng thẳng trong tôi đã tan biến.
"…Ừ, vậy thì… Mình thử xem."
Tôi khẽ đáp, rồi như sợ anh hiểu lầm, liền vội vàng bổ sung:
"Em đã buông bỏ người đó hoàn toàn rồi."
Không ai muốn khi đang theo đuổi một người, lại biết trong lòng họ vẫn còn người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!