Chương 3: (Vô Đề)

Trong công viên, trên thảm cỏ dựng đầy lều vải sặc sỡ, trải thảm, đặt đủ loại rượu, nước và thức ăn.

Mọi người mặc trang phục dân tộc rực rỡ, cùng nhau ca hát nhảy múa tưng bừng.

Tang Trúc kéo tôi xông vào đám đông, cùng mọi người tay trong tay nhảy múa.

Chơi một lúc, tôi đuối sức nên ngồi nghỉ trên tấm thảm.

Còn Tang Trúc thì dường như không bao giờ mệt, vẫn tiếp tục chơi đùa, thậm chí kéo cả Đan Phong vào hòa mình cùng mọi người.

Hai người họ cùng nhảy múa theo điệu nhạc, dường như ánh nắng cũng đặc biệt ưu ái chiếu ánh sáng vàng rực đổ lên mặt họ, khiến cả hai trông như tinh linh giữa núi rừng.

Thật sự xứng đôi.

Tôi theo bản năng cầm lấy bát rượu thanh mạch bên cạnh, cúi đầu lặng lẽ uống.

Bỗng lúc ấy có chuyện bất ngờ xảy ra, Tang Trúc lỡ nhịp trong lúc nhảy, suýt chút nữa thì ngã.

Đan Phong biến sắc, vội đỡ lấy cô ấy.

Hai người ngã xuống thảm cỏ, nhưng Tang Trúc lại bật cười vui vẻ, hoàn toàn không thấy xấu hổ.

Còn Đan Phong thì quay sang nhìn tôi.

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng của anh, tôi theo phản xạ cụp mắt xuống, lúng túng uống mấy bát rượu liền, cúi đầu đếm từng cọng cỏ.

Không biết đã uống bao nhiêu, tôi chỉ thấy đầu óc ngày càng choáng váng, mọi thứ như xoay mòng mòng.

Tôi uống say rồi, không muốn làm phiền họ nữa.

Tôi cố gắng đứng dậy, lảo đảo mấy bước, định rời khỏi đó.

Chân tôi mềm nhũn như giẫm trên mây, tôi cố giữ tỉnh táo, từng bước bước đi.

Ai ngờ lại đ.â. m sầm vào một vòng tay mát lạnh quen thuộc.

Mùi hương ấy khiến tôi theo bản năng ngẩng đầu.

Giọng nói lạnh nhạt của Đan Phong vang lên bên tai:

"Em định đi đâu? Để tôi đưa về."

Tôi khựng lại một chút, nhớ lại biết bao lần từng ngồi sau lưng anh cưỡi ngựa, khi đó anh luôn giữ khoảng cách, còn tôi thì âm thầm đo lường từng chút một, mong rằng sẽ có ngày khoảng cách ấy biến mất, cho đến khi cả hai gần nhau như chưa từng có khoảng cách nào.

Nhưng giờ đây, tôi sẽ không còn mặt dày như thế nữa, cũng đã hiểu rõ lòng anh rồi.

Tôi đẩy anh ra, lắc đầu:

"Không cần đâu, Tang Trúc sẽ hiểu lầm đấy."

Đan Phong nhíu mày:

"Hiểu lầm gì? Liên quan gì đến Tang Trúc?"

Tôi không đáp, mặt đỏ bừng, có thể vì men rượu khiến đầu óc mơ hồ.

Có vài lời thốt ra không kịp ngăn lại.

Đan Phong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!