Chương 14: (Hoàn)

Trước đây, tôi luôn có vô số chuyện muốn kể cho Đan Phong nghe, lúc nào cũng muốn chia sẻ mọi điều thú vị trong cuộc sống.

Còn bây giờ, hai chúng tôi lại hoàn toàn im lặng.

Tôi chỉ thi thoảng trò chuyện vài câu với Dư Hạn Đình, bầu không khí giữa chúng tôi hài hòa đến lạ, như thể không còn chỗ cho người thứ ba chen vào.

Thậm chí chúng tôi còn không để ý rằng Đan Phong đã im lặng rất lâu rồi.

Có lẽ tôi có nhận ra, nhưng chỉ nghĩ anh vẫn như xưa, không quan tâm tôi nói gì, chỉ để t@m đến những trang kinh văn trước mắt.

Trên máy bay, tôi ngồi sát cửa sổ, bên cạnh là Dư Hạn Đình, còn Đan Phong thì ngồi cách chúng tôi một đoạn.

Anh vừa định gọi tiếp viên mang chăn cho tôi thì Dư Hạn Đình đã nhanh tay hơn.

Dư Hạn Đình hiểu rõ sở thích của tôi, chăm sóc chu đáo từng li từng tí.

Đan Phong ngồi không xa, nhưng chỉ biết lặng lẽ nhìn chúng tôi, ánh mắt thẫn thờ.

Anh thậm chí không nhớ nổi tôi thích gì nữa, lại càng không thể chăm sóc tôi được như thế.

Trái lại, chính tôi lại luôn ghi nhớ rõ những thói quen nhỏ nhặt nhất của anh.

Đan Phong thấy lòng mình trống rỗng chưa từng có.

Khi máy bay hạ cánh, Tang Trúc và Đức Cát đã đợi sẵn ở sân bay.

Đây là lần đầu tiên Dư Hạn Đình đến Vân Thành, tuy thể chất không tệ, nhưng vẫn có triệu chứng thiếu oxy nhẹ.

Tôi vội vàng đi mua hồng cảnh thiên và bình oxy, dáng vẻ lo lắng chăm sóc anh ấy từng chút.

"Hạn Đình, anh có sao không? Lẽ ra chúng ta nên đi tàu hỏa, như vậy sẽ dễ thích nghi hơn."

Dư Hạn Đình mặt mày tái nhợt, dựa vào tôi không còn sức, chỉ khẽ lắc đầu:

"Anh không sao đâu, không nghiêm trọng lắm, nghỉ chút là ổn. Đừng lo."

Dù anh nói vậy, tôi vẫn không ngừng quan sát tình trạng của anh ấy.

Đan Phong lặng lẽ đứng bên cạnh hai người, nhưng trông chẳng khác nào một cái bóng nhỏ bé, khiêm nhường.

Tang Trúc và Đức Cát chứng kiến cảnh ấy, cũng trầm mặc rất lâu.

Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy tôi quan tâm người khác ngoài A Ca của cô ấy đến mức này.

Tang Trúc lặng lẽ nhìn về phía Đan Phong, trong lòng thầm lo lắng.

28.

Đan Phong chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì cả.

Suốt quãng đường này, anh đã chứng kiến đủ những quan tâm chúng tôi dành cho nhau.

Đó là sự dịu dàng mà anh và tôi chưa từng có.

Có lẽ, Dư Hạn Đình mới thật sự là người phù hợp với tôi…

Tôi đã rời khỏi trường học, nên tất nhiên không thể tiếp tục ở ký túc xá.

Ngay khi tôi chuẩn bị bỏ tiền thuê khách sạn, Tang Trúc chủ động lên tiếng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!