Tôi mỉm cười ngượng ngùng.
Dư Hạn Đình có tính tình tốt như thể không bao giờ nổi giận, nghe tôi đồng ý, anh ấy cười đến nỗi mắt cong lên thành hình trăng khuyết.
"Anh rất vui vì em chấp nhận sự giúp đỡ của anh."
Ánh mắt của anh ấy sáng rực, rơi trên người tôi, như thể muốn làm tôi tan chảy.
"Đáng... Đáng lẽ tôi mới là người phải cảm ơn anh, phiền anh giúp tôi đưa anh ấy lên xe."
Tôi nói lắp bắp, vội vàng cúi đầu chuyển đề tài.
Được.
Anh ấy không trêu tôi nữa, vội vàng đỡ Đan Phong dậy, đặt lên ghế sau.
Quần áo ướt sũng khiến ghế xe cũng bị thấm nước, tôi muộn màng nhận ra điều này, vừa định mở miệng xin lỗi.
Xin lỗi...
Dư Hạn Đình mở cửa ghế phụ lái, ra hiệu cho tôi ngồi vào, lên tiếng trước:
"Không cần xin lỗi anh, chỉ là một chiếc xe thôi, sau này đem đi vệ sinh là xong."
Nghe vậy, tôi cũng không từ chối nữa.
23.
Chiếc xe lướt đi êm ái, hơi ấm từ máy sưởi dần lan tỏa, khiến Đan Phong ở ghế sau khẽ cựa mình tỉnh giấc.
Anh cố gắng ngồi dậy, nhìn mọi thứ xa lạ trong xe, trong lòng vô thức cảnh giác.
Cho đến khi nhìn thấy tôi ở ghế phụ lái, anh mới dần an tâm.
Vân Khê...
Giọng anh khàn đặc, hoàn toàn không còn trong trẻo như ngày thường, ngược lại còn thêm phần trầm thấp.
"Vân Khê, cuối cùng em cũng chịu gặp anh..."
"Xin lỗi, trước đây là lỗi của anh, anh quá chậm hiểu, không kịp thời nhận ra rung động trong lòng đối với em, không kịp thời giải thích mọi chuyện với em, mới khiến em có quá nhiều hiểu lầm."
"Anh biết nói những lời này bây giờ có hơi muộn, nhưng, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?"
Đôi mắt đen sẫm của anh tỏa ra ánh sáng kiên định, nhìn chằm chằm vào tôi.
Rõ ràng mỗi khi nói một câu, cổ họng anh đều như có những lưỡi d.a. o nhỏ cắt qua, đau đớn vô cùng, nhưng anh vẫn nói từng chữ từng lời một cách nghiêm túc.
"Lần này, đổi lại là anh theo đuổi em, được không?"
Đan Phong thành khẩn xin lỗi, chiếc mặt nạ lạnh lùng kia không còn duy trì được nữa, khuôn mặt đầy vẻ không nỡ.
Qua gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy rõ tất cả, nhưng mãi không đưa ra câu trả lời.
Tôi không ngờ, tôi thực sự đã kéo anh xuống khỏi bệ thờ của thần linh.
Giờ đây, anh chẳng khác gì những người bị tình yêu ám ảnh.
Chỉ là, tất cả sự tỉnh ngộ này, đến quá muộn rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!