Vừa nói, anh vừa xắn tay áo lên, trên đó là hai sợi dây đeo tay gần như giống hệt nhau hiện ra trước mắt tôi.
Thế nhưng chỉ vậy vẫn chưa đủ, Đan Phong dường như còn hơi căng thẳng, nói tiếp:
"Chiếc khuyên tai đá lam này là Tang Trúc tặng anh từ lúc còn bé. Đeo lâu thành thói quen. Còn chiếc em tặng, anh không nỡ đeo, vẫn luôn cất giữ kỹ."
"Quà em tặng, anh sẽ không đưa cho ai khác."
Giọng nói của Đan Phong như hòa tan cả bầu không khí, dịu dàng thấm vào tim người nghe.
Anh khẽ kéo cổ áo xuống, để lộ sợi dây chuyền được xâu từ đủ kiểu khuyên tai đá lam, vật anh luôn đeo sát bên mình.
Tất cả những hiểu lầm, đến đây đều đã có lời giải.
Tôi hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Tôi khẽ cười chua xót, không ngờ có một ngày, sự dịu dàng của anh lại thực sự thuộc về mình.
Từng lời anh nói vẫn cứ vang vọng trong đầu tôi không dứt.
Nếu nói rằng bao nhiêu đau lòng, bao nhiêu tổn thương tôi phải chịu suốt thời gian qua… Tất cả chỉ là một sự hiểu lầm nực cười. Vậy liệu tôi có thể quay lại như trước không?
Tôi tự hỏi chính mình.
Và ngay khi câu hỏi ấy vừa nảy ra trong đầu, tôi đã do dự.
Phía sau, Dư Hạn Đình im lặng rất lâu, không nói một lời.
Tình cảnh hiện tại, đối với bất kỳ ai trong số chúng tôi, cũng đều không dễ chịu gì.
"Vân Khê… Em sẽ đi với anh ta sao?"
Dư Hạn Đình lên tiếng, giọng nói đè nén và nghèn nghẹn.
Đan Phong và anh ấy nhìn nhau, rồi nhanh chóng né tránh, ánh nhìn cả hai đều đổ dồn vào tôi.
Hai người đàn ông, đều đang chờ đợi câu trả lời từ tôi.
Một bầu không khí nặng nề, không thể diễn tả bằng lời, như lan tràn giữa ba chúng tôi.
Sau một lúc lâu, ánh mắt tôi lảng tránh, dần dần cúi xuống.
"Cho em thêm thời gian suy nghĩ. Em muốn về trước."
Trong đầu tôi lúc này rối tung, không còn cách nào suy nghĩ tỉnh táo được nữa.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, tôi lại rơi vào một mặt trận tình cảm căng thẳng như thế này.
Tôi vội vã cầm túi chạy thẳng ra ngoài, đến cả chuỗi vòng san hô trên tay chưa trả tiền cũng quên mất.
"Này! Cô gái! Vòng tay cô đeo chưa thanh toán tiền đâu!"
Ông chủ cửa hàng đứng ở cửa, gọi với theo bóng lưng tôi.
Lúc này, Dư Hạn Đình và Đan Phong gần như cùng lúc đưa màn hình thanh toán trên điện thoại ra.
"Bao nhiêu tiền? Để tôi trả thay cô ấy."
Cả hai cùng đồng thanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!