Chương 1: (Vô Đề)

"Hiệu trưởng, tôi muốn xin điều chuyển công tác, rời khỏi Vân Thành để trở về Bắc Kinh."

Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng ngạc nhiên:

"Trở về Bắc Kinh? Thế còn Đan Phong thì sao? Không phải cô rất thích cậu ấy à? Sau hôm nay, hai người sẽ có cơ hội ở bên nhau mà."

Có cơ hội… ở bên nhau ư?

Tôi im lặng, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, chẳng nói một lời.

1.

Trong làn khói hương nghi ngút giữa bức tường đỏ mái ngói trắng cao ngút so với mực nước biển, tiếng tụng kinh ngân vang đầy trang nghiêm.

Trước tượng Phật uy nghi, Đan Phong mặc chiếc cà sa màu đỏ sậm quỳ trên đệm bồ đoàn, chắp tay niệm Phật. Bóng lưng thanh lãnh như thần khiến mọi ánh mắt đều không thể rời đi.

Trước mặt bao người, anh trao lại giới điệp* và pháp phục, thay quần áo tục gia, chính thức tuyên bố hoàn tục, khôi phục họ tên.

*Giới điệp là giấy chứng nhận thọ giới — tức là văn bản xác nhận rằng một người đã được thọ giới (nhận giới luật) trong Phật giáo, thường là giới Tỳ

-kheo, Sa

-di, hay Bồ

-tát giới.

Khi lễ hoàn tục kết thúc, Đan Phong mới chậm rãi bước đến trước mặt một cô gái xinh đẹp rực rỡ, tóc tết hai bím. Còn anh thì cao ráo, khí chất lạnh lùng khiến người khác vô thức sinh lòng kính ngưỡng, nhưng khi đối mặt với cô gái kia, giọng nói bỗng dịu dàng hơn hẳn.

"Tang Trúc, đây là cho em."

Chiếc vòng tay ngũ sắc được anh đích thân đan, đang được đưa đến trước mặt Tang Trúc, nó như một mũi d.a. o vô hình, đ.â. m sâu vào mắt tôi.

Ở Vân Thành, vòng tay ngũ sắc là biểu tượng của tình cảm chân thành, thường là tín vật tình yêu giữa thanh niên nam nữ.

Khóe môi tôi cong lên gượng gạo, trong lòng giờ đã đắng chát.

Tôi lặng lẽ thì thầm:

"Đã là thần, sẽ không bước xuống thần đàn… Dù có bước xuống, cũng không phải vì tôi."

"Hiệu trưởng, đây là quyết định mà tôi đã suy nghĩ rất lâu. Mong thầy chấp thuận đơn xin điều chuyển của tôi."

Thấy giọng tôi kiên quyết, hiệu trưởng chỉ biết thở dài:

"Vân Khê, em đã dạy học ở đây ba năm, mọi mặt đều rất xuất sắc, tôi thật sự không nỡ để em đi… Nhưng nếu em đã quyết tâm, tôi sẽ cố gắng làm thủ tục cho em trong nửa tháng tới."

Cúp máy, tôi thở phào một hơi thật dài, cảm giác như tảng đá lớn trong lòng đã được đặt xuống.

Tôi cố ép mình không nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, lặng lẽ xoay người rời đi.

Thì ra, tôi đã ở đây suốt ba năm trời.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, tôi bỗng thấy lòng nhẹ bẫng. Trời cao như có thể cuốn trôi hết thảy muộn phiền.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, năm đầu tiên được phân công đến đây dạy học, thời tiết cũng đẹp như thế.

Dưới rừng cờ ngũ sắc bay giữa không trung, Đan Phong trong bộ đồ màu trắng, cưỡi ngựa đi ngang qua, đẹp đến mức khiến người ta rung động.

Đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng mà từ bi, giữa trán là nốt ruồi đỏ tựa như ánh sáng của thần linh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!