Chương 19: Ngươi đã dạy cho ta vô sỉ

Đạt Khê Trường Nho đi đến bên cạnh con hắc mã của Lý Nhàn cẩn thận đánh giá, càng cảm thấy tò mò đối với con hắc mã nhìn không có vẻ gì đặc biệt này.

Con hắc mã này nhìn vẻ bề ngoài không thể so với những con tuấn mã cao lớn hùng tráng khác, lấy thuật xem tướng ngựa cũng nhìn không ra có chỗ thần tuấn.

Cũng không biết vì sao, những chiến mã kia của Huyết kỵ binh ở trước mặt hắc mã, luôn tỏ ra rất lo lắng, bất kể là lúc ăn cỏ hay uống nước, thời điểm hắc mã đi qua những chiến mã khác đều tự động cúi đầu tránh ra.

Đạt Khê Trường Nho không nhìn ra điểm gì, nghi vấn của y Lý Nhàn cũng không cách nào cho y đáp án. Lý Nhàn chỉ biết con ngựa này là Trương Trọng Kiên đặc biệt viễn hành sâu trong thảo nguyên, sau đó từ mấy chục con ngựa khỏe mạnh trọn mua tặng cho Lý Nhàn.

Đạt Khê Trường Nho cưỡi ngựa nhiều năm như vậy, tự nhận vẫn là hiểu vài phần thuật xem tướng ngựa. Cho nên thời điểm mỗi lần nhìn thấy hắc mã, y đều không kìm nổi hỏi, chẳng lẽ Trương Trọng Kiên xem tướng ngựa giỏi hơn so với chính mình rất rất nhiều?

Lý Nhàn không biết, là vì Trương Trọng Kiên không nói cho hắn biết, con hắc mã nhìn không xuất chúng này đúng là chọn ra từ trong mấy chục con ngựa khỏe mạnh, nhưng đó là từ trong mấy chục con ngựa quý giá có tiếng trong chuồng ngựa của Đột Quyết Vương tộc lựa chọn ra được.

Đương nhiên, Trương Trọng Kiên cũng không phải là mua được, mà là trộm được.

Vỗ vỗ cái cổ của hắc mã, Đạt Khê Trường Nho đi tới chỗ Lý Nhàn luyện đao.

Thiếu niên kỳ quái, ngựa kỳ quái.

Lý Nhàn luyện tập bổ chém mộc côn đã hơn năm tháng, Đạt Khê Trường Nho cũng không hỏi Lý Nhàn có lĩnh hội được gì, bởi vì y biết loại luyện tập kỹ năng cơ bản này không có chó má gì là bí quyết cao thâm khó lường, chỉ cần là nghị lực.

Thiếu niên đưa lưng về phía y, không ngừng vung đao chém xuống

Đạt Khê Trường Nho đi qua, muốn vỗ vỗ bả vai của thiếu niên nói dục tốc tắc bất đạt, đừng nóng vội. Nhưng miệng của y sau khi mở ra, liền bắt đầu không bị khống chế từ từ mở lớn.

Sau đó kinh ngạc đến trong miệng của y có thể nhét vừa một quả trứng gà, ánh mắt của y trợn trừng giống một cặp ngưu đản (ngửu đản = trứng trâu?).

Lý Nhàn đứng trước một hòn đá bằng phẳng, trên tảng đá để hai ba mươi cây côn gỗ nhỏ xếp cẩn thận. Lý Nhàn chém từng đao từng đao xuống, côn gỗ sau khi bị chẻ ra nhẹ nhàng nảy qua một bên.

Rất hiển nhiên, Lý Nhàn vẫn không thể làm được cảnh giới như Đạt Khê Trường Nho một đao rơi xuống côn gỗ bị chẻ ra không bị chấn động. Nhưng khiến Đạt Khê Trường Nho rung động đến tột đỉnh chính là, Lý Nhàn xuất đao cực nhanh, mỗi một đao ngoại trừ tiếng gió phá không liền không còn thanh âm khác nữa!

Mỗi một đao, đều không chém vào tảng đá!

Hơn năm tháng này, Đạt Khê Trường Nho đi xa vài lần, cũng không chú ý Lý Nhàn luyện đao, hắn tuy rằng từng đả kích thiếu niên kia, nhưng y biết rõ thiếu niên kia đối với đao thuật mà nói vẫn có thiên phú nhất định, hơn nữa hắn có nghị lực, có nghị lực lớn, cho nên Đạt Khê Trường Nho không cần phải đi đốc thúc hắn.

Nhưng Đạt Khê Trường Nho lại không bao giờ cho rằng, thiếu niên kia có thể trong thời gian chưa tới nửa năm đạt tới trình độ như vậy!

Đao đao như lạc hồng, mỗi một đao chém xuống đều như một đường thẳng tắp, nửa đường không có một điểm lệch nào.

Thiếu niên hai tay cầm đao, từng đao từng đao nhanh như gió chém xuống. Cây côn gỗ nảy tách ra, có đôi khi lại đụng vào côn gỗ bên cạnh bắn đi, nhưng đao của Lý Nhàn cũng lập tức làm ra điều chỉnh, theo côn gỗ kia nảy ra mà thay đổi phương hướng.

Bổ chém như thế độ khó càng lớn, phân biệt giống như bắn bia, khác biệt giữa bia di động và bia cố định.

Đạt Khê Trường Nho chậm rãi ngậm miệng lại, sau đó trên khuôn mặt y dần dần hiện lên nụ cười rạo rực. Hơn năm tháng trước y nói với Lý Nhàn, trên đời này không có thiên tài cứt chó gì.

Nhưng hiện tại Đạt Khê Trường Nho không thể không thừa nhận, Lý Nhàn chính là loại thiên tài cứt chó kia, con mẹ nó còn là đống cứt chó cực lớn thơm ngào ngạt nóng hổi!

- Ta nghĩ, ta nên dạy con một ít thứ hữu dụng hơn nữa.

Y nâng tay lên nhẹ nhàng vỗ lên bả vai còn hơi vẻ non nớt của Lý Nhàn:

- Vi sư không thể không thừa nhận, An Chi... con quả thực là một thiên tài.

Lý Nhàn xoay người, hiện ra một nụ cười rạng ngời ông mặt trời:

- Sư phụ từng nói, thế gian này không cái gì thiên tài, những lời này là đúng, nếu không cố gắng mà nói..., thiên tài cũng sẽ biến thành cứt chó.

Đạt Khê Trường Nho nở nụ cười, y chắp tay đứng bên cạnh Lý Nhàn. Hai người một lớn một nhỏ song song đứng trên sườn núi nhìn xuống chân núi, bị ánh mặt trời kéo ra hai đạo bóng dáng một dài một ngắn, thoạt nhìn không ngờ giống nhau đến thế.

Lá cây bị gió thổi động, mái tóc dài của hai người cũng nhẹ nhàng phe phẩy theo gió. Trên đá những cây côn gỗ gãy bị gió thổi lăn xuống dưới, còn có một cây vừa vặn lúc bị gió thổi đập vào trên hoành đao dựng đứng bên cạnh, phát ra một tiếng thanh thúy rên rỉ vui sướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!